Bạn nào có thể viết cho mình một(bài văn, bài thơ hoặc câu chuyện) về kỉ niệm của em vê thầy cô giáo cũ(Lớp mấy tùy chọn)và mái trường thân yêu của em

By Ariana

Bạn nào có thể viết cho mình một(bài văn, bài thơ hoặc câu chuyện) về kỉ niệm của em vê thầy cô giáo cũ(Lớp mấy tùy chọn)và mái trường thân yêu của em.
P/S: Không chép mạng nha!

0 bình luận về “Bạn nào có thể viết cho mình một(bài văn, bài thơ hoặc câu chuyện) về kỉ niệm của em vê thầy cô giáo cũ(Lớp mấy tùy chọn)và mái trường thân yêu của em”

  1.      Trong cuộc đời học sinh của em, em có rất nhiều thầy cô giáo cũ nhưng em nhớ mãi cô giáo chủ nhiệm lớp 5 của em.  Em có rất nhiều kỉ niệm đẹp với cô. Nhưng kỉ niệm mà em nhớ nhất, mà đến tận bây giờ em vẫn không quên. Vào một hôm, cô kiểm tra vở bài tập toán của một số bạn, trong đó có tên của em. Lúc đó em rất lo lắng và sợ hãi vì mình chưa làm bài tập về nhà đầy đủ. Đến khi cô gọi:

       “Trang! Mang vở bài tập lên cô kiểm tra nào.”

    Em rụt rè, e thẹ nói ngập ngừng:

       “Dạ…. thưa cô em chưa… làm đầy đủ ạ!”

    Cô hỏi em lí do tại sao, em nói có một số bài em không biết làm. Nhưng điều làm em bất ngờ hơn nữa là cô nở nụ cười trìu mến, nhìn em, nói:

        “Đâu! Bài nào chưa hiểu mangleen đây cô giảng cho”

    Em mang vở lên, cô nhẹ nhàng ân cần chỉ em cách làm. Lúc đó em rất vui vì mình đã hiểu bài và cô cũng rất vui vì em đã trung thực. 

          Đó là kỉ niệm đã in sâu trong tâm trí em. Em rất nhớ ơn và yêu quý cô 

        ”  

    Trả lời
  2. Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay tôi viết từng nét.
    Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
    Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn.

    Trả lời

Viết một bình luận