Các bạn ơi giải giúp mình đề văn này với:biểu cảm về thầy cô giáo ,những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai,ko chép mạng nha

By Remi

Các bạn ơi giải giúp mình đề văn này với:biểu cảm về thầy cô giáo ,những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai,ko chép mạng nha

0 bình luận về “Các bạn ơi giải giúp mình đề văn này với:biểu cảm về thầy cô giáo ,những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai,ko chép mạng nha”

  1. Thầy Cô – hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy Cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn,  thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, niềm không chỉ riêng của chúng em, mà còn của thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.

        Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn. Từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy cô luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.  

           Chúng em luôn tự hào vì là học sinh của trường Hà Nội – Amsterdam, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt, mà còn vì chúng em đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ. Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc, những tâm sự của chúng em. Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng. Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng em. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi chúng em cúi chào lễ phép. Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em. Tất cả, từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng em đều coi trọng, vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô dành cho chúng em.

           Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm vô cùng thiêng liêng và sâu sắc. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau. Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, một tình thầy trò thực thụ. Chúng em sẽ mãi biết ơn thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em vào những ngày 20-11. Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì thầy cô dành cho chúng em. Nhưng chúng em sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em,để thầy cô có thể mỉm cười mãn nguyện. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời. Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học hành để không phụ lòng thầy cô. Xin hãy tin vào chúng em

    Trả lời
  2. Nếu có ai đó hỏi tôi,người mà tôi yêu nhất là ai? thì chắc chắn,tôi sẽ trả lòi ngay mà chẳng cần đắn đo.Đó là bố của tôi- người mà tôi tự hào nhất ,cũng là người thương yêu tôi nhất trên thế gian này

    Năm nay ,bố tôi đã bốn mươi hai tuổi,và mái tóc của ông cũng đã có những dấu ấn do thời gian để lại.Tóc của bố tôi đã có lúm nhúm vài sợi tóc bạc.Bố tôi là một người nông dân,nên cũng rất thẳng tính và tốt bụng ,chưa bao giờ ,tôi thấy bố tôi quát nạt hay mắng chửi ai bao giờ,Ông hiền lắm!.Ông luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người tận tình nên cả làng hầu như ai cũng yêu quý ông.Với làn da mất ong khỏe khoắn và đôi tay chay sần của mình,bố tôi vẫn luôn cố gắng từng ngày để nuôi cả gia đình.Gánh nặng lên vai ông là trách nhiệm trụ cột của cả gia đình và tôi biết.điều đó không hề dễ dàng.Bố tôi rất hay đi làm,nhiều khi là cả ngày cũng chẳng thấy ông ấy mà chỉ có đôi lúc tôi ngủ muộn mới thấy được bộ dạng của ông lúc ra về.Đôi tay chai sạn củ ông chưa có lúc nào mà tôi thấy nó chịu ngơi nghỉ.Vẫn là khuôn mặt của ông ngày thường vẫn hay cười với tôi ấy,chỉ là với bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi cùng sự mỏi mệt khi phải làm việc cả ngày dài.Ấy vậy mà từ trước đến nay,chưa bao giờ,tôi thấy ông than thở hay chán nản với công việc của mình.Ông cũng khác với mẹ,ông không thường hay tâm sự với tôi,không thường hay dỗ dành tôi ,cũng chẳng bao giờ ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng chỉ bảo tôi từng chút một nhue mẹ cả.Tôi chỉ luôn tháy ông cười,ông đưa tiền cho tôi ăn vặt,ông mua thật nhiều quần áo rồi để vào một góc tủ cho tôi mà chẳng hề nói với tôi một lời .Từ nhỏ đến lớn ,ông chưa từng nói yêu tôi bao giờ cả,mà chỉ nghe những tiensg ông răn dạy,khuyen bảo tôi nên người .Thế nhưng tôi biết ,tình yêu thương mà ông dành cho tôi cũng changer hề thua kém mẹ,chỉ là ông không bao giờ nói cho tôi biết mà thôi.Ông chỉ đơn giản là lặng lẽ hi sinh cả tuổi trẻ của mình,hi sinh những cuộc vui chơi với bạn bè nhue những người cùng lứa tuổi với ông ,ông hi sinh hết tất csr những thứ gì đẹp nhất của ông chỉ để đổi cho tôi và mẹ một cuộc sống an nhiên và hạnh phúc.Có một người bố nhue vậy! Cớ sao mà tôi lại không tự hào cho đueọc đây?

    Bố của tôi vãn luôn như thế ,vẫn luôn thật tốt bụng và giàu lòng yêu thương ,vẫn luôn thương yêu mẹ con tôi ,và vẫn luôn sẵn sàng đánh đổi và hi sinh cả tuổi trẻ và những niềm vui của ông chỉ để cho tôi cuốc ống hạnh phúc nhưbay giờ.Mà có một câu nói mà tôi rất thích ” tốc độ trường thành của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của ba mẹ bạn” .Vậy nên tôi còn lấy cớ gì để không cố gắng ,không nỗ lực ,để sau này yêu thương và chăm sóc bố mẹ tôi như họ đã từng ? Và có lẽ ,tôi cũng chỉ cầu mong.bố tôi sẽ thật khỏe manh và có những hạnh phúc riêng cho bản thân và tôi sẽ thật chăm ngoan để ông tự hào về con gái của ông giống như tôi đang tự hào về ông.

    Trả lời

Viết một bình luận