Cho mình xin 10 bài thơ của Xuân Diệu với ( mỗi bài tầm 5- 10 câu thôi ) các bạn nhé.

By Ximena

Cho mình xin 10 bài thơ của Xuân Diệu với ( mỗi bài tầm 5- 10 câu thôi ) các bạn nhé.

0 bình luận về “Cho mình xin 10 bài thơ của Xuân Diệu với ( mỗi bài tầm 5- 10 câu thôi ) các bạn nhé.”

  1. 1,Người nào xa lạ đâu đây
    Người mi thanh sáng, người tay dịu hiền
    Tôi nhìn quên đẹp, quên duyên.
    Quên câu ăn nói, tôi nhìn người thôi
    Người nào một nửa thân tôi
    Bước chân êm ái, nụ cười thần tiên
    Người nào tôi tưởng đã quen
    Một ngày không gặp, lại nên mới rồi
    Một kho vàng ngọc thêm hoài
    Người nào như cả loài người đến đây,
    Khiến tôi giận cả nước mây,
    Vòng tay khăng khít, mở tay: giao hoà
    Ôm em trong cánh tay xoà
    Nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian.

    2,

    Trời ơi, ôm lấy say sưa
    Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng
    Hôn em nước mắt chảy ròng;
    Em ơi! Như ngọn đèn chong vẫn chờ.
    Em hôn anh suốt một giờ
    Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau
    Sao mà xa cách giữa nhau
    Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?

    Chao ôi mãi mãi mắt tìm
    Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về
    Hôn em ngàn thuở chưa xuê
    Ấp yêu da thịt, gắn kề tâm linh
    Chiêm bao mà chẳng mơ mòng
    Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.

    3,

    Nếu anh chết thử vài năm.
    Để xem em đứt ruột tằm ra sao ?
    Để xem nỗi quí niềm yêu
    Một lần cuối rốt bao nhiêu mặn nồng ?
    Sống cho tốt đẹp với lòng
    Chết thôi nước mắt ròng ròng làm chi!

    Anh buồn anh bỏ anh đi
    Em còn sống đó vui chi một mình!
    Muôn năm ước hẹn nghĩa tình
    Một giờ sao bỗng lạ mình lạ ta!

    Sống mà cách biệt chia xa
    Thôi anh chết thử xem ra thế nào…
    – Tức em, anh nói tào lao
    Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong!

    4,

    Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,
    Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
    Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…
    Im lìm, không dám nói năng chi.

    Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
    Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
    Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
    Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

    Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
    Cho gió du dương điệu múa cành;
    Cho gió đượm buồn, thôi náo động
    Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

    Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
    Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
    Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
    Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

    5,

    Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
    Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:
    Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

    Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
    Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
    – Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

    Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
    Những người si theo dõi dấu chân yêu;
    Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
    Và tình ái là sợi dây vấn vít
    Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

    6

    Lòng cũng quay theo trục bánh xe
    Chở người yểu điệu áo sầu che
    Hôm nay, chắc ngựa dừng sau trúc,
    Bên nọ chân trời chuyển gió se.

    Tôi dạo tìm thơ, gặp biệt ly:
    Người đi, tôi tưởng bỏ tôi đi.
    Sau bờ non thẳm, là chi nữa?
    – Không biết vu vơ có nghĩa gì.

    Có lẽ người hoa nay đã tươi,
    Nghe chiều âu yếm lấn vô người,
    Tình cờ ngoảnh gặp phương tôi đứng,
    Mắt vắng đâu xa, miệng gởi cười.

    7,Xuân của đất trời nay mới đến;
    Trong tôi, xuân đến đã lâu rồi:
    Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi
    Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.

    8,

    Tôi nhớ Rimbaud với Verlaine,
    Hai chàng thi sĩ choáng hơi men,
    Say thơ xa lạ, mê tình bạn,
    Khinh rẻ khuôn mòn, bỏ lối quên.

    Những bước song song xéo dặm trường
    Đôi hồn tươi đậm ngát hoa hương,
    Họ đi, tay yếu trong tay mạnh,
    Nghe hát ân tình giữa gió sương.

    Kể chi chuyện trước với ngày sau;
    Quên gió môi son với áo màu;
    Thây kệ thiên đường và địa ngục!
    Không hề mặc cả, họ yêu nhau.

    9,

    Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu.
    Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
    Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
    Cành biếc run run chân ý nhi.

    Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa.
    Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
    Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
    Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

    Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
    Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
    Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
    Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

    10,

    Lâm râm mưa chuyện trên cành,
    Thì thầm lá nói trong mành nước xe.
    Phòng anh nghe tiếng mưa đi,
    Em xa – chẳng hiểu làm chi giờ này.

    Khí đêm man mát qua tay,
    Có mưa thưa nhẹ, thêm ngây vị hè.
    Ve im, lặng vắng tứ bề:
    Em xa – mưa có bay về chốn em?

    Hơn là nhắn cá gửi chim,
    Nhờ mưa đưa bức chăn êm tới người.
    Thôi em nghỉ việc, khuya rồi;
    Chăn mưa em đắp cùng trời – với anh.

    NGẮN LẮM RỒI NHA !

    Trả lời

Viết một bình luận