Dựa vào văn bản “Bưc tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh,em hãy viết 1 bài văn tả lại cảnh gia đình Kiều Phương đi nhận giải của “trại thi vẽ tranh q

By Clara

Dựa vào văn bản “Bưc tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh,em hãy viết 1 bài văn tả lại cảnh gia đình Kiều Phương đi nhận giải của “trại thi vẽ tranh quốc tế”
Gợi ý: Đóng vai người anh để tả phần thân bài mt tâm trạng hồi hôp chờ đợi của mọi người và việc chuẩn bị cho chuyến đi nhận giải(tả trang phục của mọi người).Tả cảnh gđ đi nhận giải . Tả cảnh nơi nhận giải: Tả phòng tranh,tả bưc tranh của Kp ,tả thái độ tình cảm của mọi người trước bức tranh

0 bình luận về “Dựa vào văn bản “Bưc tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh,em hãy viết 1 bài văn tả lại cảnh gia đình Kiều Phương đi nhận giải của “trại thi vẽ tranh q”

  1.       Hôm ấy, cả nhà tôi chuẩn bị đi nhận giải. Tâm trạng mọi người trong nhà tôi lúc đó háo hức lắm. Ba mẹ tôi cứ cuống quýt, tôi thấy họ dường như thấp thỏm trong lòng ko yên. Tôi thì cũng không mấy hứng thú lắm, vẫn như thường lệ, nét mặt tôi vẫn trầm luân. Cả nhà tôi chuẩn bị cho chuyến đi nhận giải rất hào hứng. Bố mẹ tôi bỏ đồvào giỏ xách, đem theo nhứng thứ linh tinh. Nhưng tôi thì….khác với họ, tôi đi cũng được mà không thì cũng không sao. Nhìn sắc mặt ba mẹ tôi vui hơn thương ngày, sự háo hứng được ngắm bức tranh của Kiều Phương hằn rõ trên mặt ba mẹ tôi. Mẹ tôi diện chiếc váy đẹp nhất của bà cho buổi lễ trao giả trọng đại này. Còn bố tôi thì mặc chiếc quần tây mà ông mới mua và chiếc áo sơ mi trắng. Tôi thì cũng chỉ mặc đồ có vẻ khá bình thường. Một chiếc quần gin với một chiếc áo thun rộng.

     Sau khoảng vài giờ đi. Thì cả nhà tôi cũng đến nới nhận giả. Cả nhà mặt ai cũng vui như Tết. Chắc có lẽ vì ba mẹ tôi đang rất nóng lòng đc nhìn thấy bức tranh của Kiề Phương. Bước vào căn phòng để tranh, tôi như giật sững người. Căn phòng ngập tràng ánh đèn sáng trưng, khiến cho tôi hoa cả mắt. Căn phòng khắp bốn bức tường phủ kín các sắc màu của những bức tranh, Nó như lóe lên một ánh hào quang màu sắc, tựa như hút hồn tôi vào những bức tranh treo trên tường kia. Mẹ kéo tôi đến bức tranh của Kiều Phương. Chao ôi! Bức tranh như cho tôi một thứ gì đó tươi đẹp lắm. Trong bức tranh đang ở trong lồng kính.Đó là một cậu bé đang ngồi nhín ra cửa sổ vưới vẻ ưu tư, trầm ngâm. Cậu bé ấy đang hương mắt cánh cửa sổ. Nơi có những chú chim, có những đám mây đang bay trên bầu trời. Tôi, cả bà mẹ tôi không thề nào kìm lòng trước bức tranh, Và tôi càng hối hận, tự hào hơn nữa khi biết em tôi vẽ tôi. Tôi như muốn khóc, ba mẹ tôi cũng vậy. Gia đình tôi cứ nhìn bức tranh ấy, bức đã đạt ” giả nhất ” của em tôi mà trầm trồ. Nhưng riêng tôi, tôi vẫn có phần nào đó hơi hối hận vì thái độ trc đây tôi đối xử với Kiều Phương.

       Qua đó, em có thể rút ra được một ý nghĩa, một sự sâu sắc. Giữa một tình cảm gia đình, một tình cảm anh em ấm áp, cao quý đến nhường nào.

    @Cáo/Olympia

    Thề với trời, với đất với tổ tiên ko chép mạng. Chúc bn hok tốt.

    Trả lời

Viết một bình luận