nêu cảm nghĩ về mái trường mà em đang học

By Charlie

nêu cảm nghĩ về mái trường mà em đang học

0 bình luận về “nêu cảm nghĩ về mái trường mà em đang học”

  1. Ngôi trường mà em đang học chính là ngôi trường cấp hai nằm trên một thị trấn nhỏ của nông trường Mộc Châu. Mặc dù mới chỉ gắn bó với mái trường này được hơn một năm nhưng em đã có biết bao những kỷ niệm.

    Mái trường cấp hai nằm cạnh một quả đồi nhỏ, ngôi trường khá rộng với khuôn viên trường và các dãy phòng học khang trang. Đây là một ngôi trường mới được xây dựng lại khi em vừa mới bước vào cấp hai. Trong trường không có nhiều cây cổ thụ nhưng lại có những cây phượng khá cao lớn. Ngôi trường được sơn màu vàng nằm núp dưới những hàng phượng. Ngoài phượng thì còn có những bồn hoa, những hàng rào bằng cây được cắt tỉa vuông vắn và với các hình thù nom rất đẹp. Em vẫn thích nhất đó chính là những cây phượng. Vào mỗi mùa hè cả ngôi trường như được chìm trong một biển lửa màu đỏ. Phượng rực rỡ, phượng như ngọn lửa nuốt chửng lấy sắc vàng của ngôi trường. Xung quanh ngôi trường là những đồi chè xanh mướt, trải dài nên sắc đỏ càng thêm nổi bật.

    Em còn nhớ ấn tượng đầu tiên của em về ngôi trường này đó chính là ngày tập trung của năm học lớp 6. Khi đó mới chớm sang thu, phượng vốn nên rụng hết từ sớm nhưng vẫn còn khá nhiều cành hoa nở muộn. Chính vì thế nên trên vòm cây xanh có tô điểm thêm những sắc đỏ. Tuy ít nhưng vẫn đủ nổi bật và tạo nên nét riêng khác biệt với những màu xanh lá cây của cây cối, của những luống chè xung quanh. Những cây phượng giống như những người bạn lớn đầu tiên đồng hành cùng  trong suốt thời gian qua. Ngồi học dưới gốc phượng, cùng bạn bè chơi đùa, hóng mát đó chính là việc vui thích của em.

    Trả lời
  2. Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai – nơi tôi đang học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

    Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.

    Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ – thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được “chia phần”!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!

    Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.

    Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một… những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới… liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?

    Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.

    Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

    Trả lời

Viết một bình luận