Tả một bài văn về kỉ niệm Viết ngắn không quá dài,không chép mạng

By Alaia

Tả một bài văn về kỉ niệm
Viết ngắn không quá dài,không chép mạng

0 bình luận về “Tả một bài văn về kỉ niệm Viết ngắn không quá dài,không chép mạng”

  1. Chúc bn hk tốt

                                                                    Bài Làm

    Tuổi thơ của tôi là cả một bầu trời đầy nắng gió với những cánh diều bay khắp triền đê triền. Nơi ấy, tôi đã có thời thơ ấu thật đẹp bên tiếng sáo diều, nó như chắp cánh cho tâm hồn tôi. 

    Ở quê tôi, để có được một cánh diều ưng ý, người ta phải mất rất nhiều công sức lựa chọn tre làm khung diều rồi rất kì công ghọt đẽo được một cặp sáo sao cho có âm thanh hay nhất. Nhưng đó là công việc của người thợ làm diều chuyên nghiệp. Còn với lũ trẻ con chúng tôi, mùa hè sẽ là thời điểm thích hợp làm diều và thả diều. Công việc này  rất đơn giản. Tre thì đã có sẵn, chỉ việc lựa cành dẻo, để khi uốn thành khung, sao cho tre không bị gãy. Sau khi uốn khung xong, chúng tôi sẽ dán giấy và gắn đuôi cho diều. Giấy dán cũng không phải mua vì chúng tôi tận dụng những quyển vở không còn xài. Đuôi diều thì chỉ việc cắt dài giấy ra rồi dùng keo kết lại với nhau. Tuỳ theo kích cỡ của diều, ta có thể nối đuôi dài hay ngắn. Và cuối cùng cũng là công việc khó nhất tìm dây thả diều. Sự lựa chọn đơn giản nhất với tôi là vào trong giỏ kim chỉ của mẹ tôi, lấy trộm một cuộn chỉ để làm dây diều. Và thường sau mỗi lẫn hả hê với lũ bạn cùng cánh diều no gió của mình, tôi sẽ bị một trận đòn từ mẹ, nhưng điều ấy với một thằng con trai như tôi dường như chẳng vấn đề gì, vì lúc đó tôi vẫn còn ham chơi lắm.

    Thời điểm thích hợp nhất mà chúng tôi chọn để thả diều là lúc chiều muộn. Khi ấy nắng không còn gắt, và trong chúng tôi đứa nào cũng có thể chạy như bay ra khỏi nhà mà không sợ bố mẹ mắng vì cứ đày nắng suốt cả mùa hè. Triền đê là nơi tụ tập của lũ trẻ chúng tôi. Đứa lớn, đứa bé láo nháo trên tay cầm con diều to nhỏ khác nhau háo hức chuẩn bị chờ đến lượt mình được thả. Vì thả diều cần hai người, nên chúng tôi sẽ có một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một quãng để cho diều lên gặp gió. Lúc này người cầm dây diều phải thật vững tay để có thể giữ chắc dây diều, và khéo léo thả thêm dây để diều bay được lên cao cho đến khi diều ở độ cao nhất định chúng tôi sẽ buộc diều lại. Sau khi cố định được dây diều, chúng tôi nằm trên triền đê, ngước mắt lên nhìn những cánh diều đang vi vu trong gió. Cái cảm giác mát mẻ, lâng lâng như muốn bay lên cùng diều. Thường chúng tôi sẽ trở về nhà sau khi trời đã tắt nắng, khi nghe tiếng mấy cô, mấy chị dưới đồng gọi, nhưng lúc ấy trong tâm trí những đứa như tôi có một phần đang bay lơ lửng cùng cánh diều. Và cũng chính cái cảm giác đó đã khiến tôi đến tận bây giờ không sao quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay trong gió.

    Tuổi thơ tôi là một bầu trời chiều với những cánh diều căng gió.Giữa một trời diều khiến tôi ngây ngất, tôi đã thấy tâm hồn mình được thả và bay. Bây giờ, tôi đã lớn lũ bạn tôi cũng chẳng còn í ới gọi nhau đi thả diều như ngày trước, nhưng trong tâm trí tôi những cánh diều vẫn là những kí ức đẹp, gợi nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào nhất của thời thơ ấu.

     Cho mk xin 5 sao và câu trả lời hay nhất nha bn

    Trả lời
  2.  Trong cuộc sống , mỗi con người đều có những kí ức , đều có những kỉ niệm cho riêng mình . Tôi cũng vậy , tôi cũng có những kỉ niệm đẹp đẽ mà chắc sẽ chẳng bao giờ quên . Nhớ nhất chắc là kỉ niệm về bà ngoại năm tôi lên 6 tuổi . 

      Vào năm lên 6 tuổi , tôi lúc ấy , một cô bé ngốc nghếch , khờ khạo còn chưa biết chuyện như bây giờ . Tôi có một bà ngoại hiền lành , rất mực yêu thương và quý tôi , chiều tôi hết mực . Khi đó tôi chỉ biết , bà là một người rất tốt với cặp mắt hiền từ , đôi bàn tay nhăn nheo luôn cho tôi những chiếc kẹo ngọt . Có một lần , tôi đi lạc vì mải chơi . Đến chiều tối mới phát hiện đã không biết đi đường nào để về , tôi lo lắng , hốt hoảng . Một đứa bé mới 6 tuổi như tôi khi ấy chỉ biết khóc to lên . Vừa khóc , vừa đi , vừa gọi ”Bà ơi !” Tôi sợ , đôi chân đã run rẩy , cả người thì ướt nhẹp , mắt đã nhòa cay vì khóc . Đang sợ hãy và ngồi sệp xuống đường ,từ xa , thấy cái dáng khom khom quen thuộc của bà chạy lại . Bà ôm chầm lấy tôi , giây phút ấy tôi cảm giác như được lớn thêm . Bà mắng tôi , vừa mắng vừa khóc . Tôi cũng ôm bà khóc . Rồi , mấy bữa ở lại cùng bà tôi về quê . Tôi ôm hôn và tạm biệt bà . Nhưng tôi không ngờ rằng , đó là kỉ niệm cuối cùng mà bà để lại cho tôi . 

       Hai tháng sau , cả nhà tôi nhận được tin bà mất . Mẹ khóc rất nhiều , ….

    Viết tiếp nhé !

    Trả lời

Viết một bình luận