Tả người lần đầu em mới gặp nhưng để lại cho em ấn tượng . No copy

By Rylee

Tả người lần đầu em mới gặp nhưng để lại cho em ấn tượng . No copy

0 bình luận về “Tả người lần đầu em mới gặp nhưng để lại cho em ấn tượng . No copy”

  1.                                                                      Bài làm

         Mỗi người trong chúng ta đều có sức hút riêng của mỗi người, có đặc điểm riêng của họ, có sở thích riêng. Nhưng trong hơn bảy tỉ người trên thế giới, hiếm có ai có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc ngay từ lần đầu gặp, và tôi đã gặp được một người như thế. Không phải do nhan sắc xinh đẹp cũng chẳng phải là người ấy khoác trên mình bộ quần áo đắt tiền, tỏa sáng nhưng cũng khiến tôi nhớ mãi dù đã mấy năm trời….   

        Đó là một buổi tối Thu lạnh lẽo ở hội sách khu phố, khi tôi cùng mấy đứa bạn thân chạy loanh quanh khắp các sạp lề bán sách chơi. Tôi bỗng dừng lại trước một góc phố nhỏ, trước mắt tôi là hình ảnh của một em bé chỉ tầm sáu đến bảy tuổi, cái độ tuổi mà đáng lẽ ra em nên đi cùng bố mẹ và dạo quanh chợ sách hay khu vui chơi nào đó, nhưng không….Em bé trước mặt tôi lại không như thế, em ngồi lặng lẽ bên lề đường, trước mặt là một chiếc giỏ đầy hoa hồng đỏ rực rỡ. Em bé ngồi đó, với chiếc áo mỏng rộng thùng thình khiến cho vóc dáng em vừa nhỏ nhắn lại càng thêm gầy gò. Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, làn da của em hiện lên trông đen xạm và lấm lem như một chú mèo nhỏ. Em bé có khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu trông thật đáng yêu. Đôi mắt to tròn, và sáng ngời như được Thượng Đế đặt hết tinh túy của bầu trời – là những vì sao vào đôi mắt ấy. Chúng ẩn hiện dưới hàng luông mi đen, dày và cong vuốt trông thật đẹp. Không hiểu vì sao, dường như em cố tình dấu đi đôi mắt xinh đẹp ấy thì phải, hàng tóc mái dày di dày dít tre đi vầng trán cao đầy kiêu hãnh và cũng tre đi đôi mắt đẹp tựa vì sao. Em bé có một chiếc mũi cao, trông càng thêm thanh tú và xinh đẹp.    

        Giữa cơn gió cuối Thu lạnh lẽo, em bé ngồi đó mà không bán được một bông hoa, em không lên tiếng đặt giở hoa trước mặt, cứ thế ngồi đó ngẫm nghĩ điều gì đó. Không rõ vì sao, mọi người đi qua góc phố ấy lại chẳng để ý có một em bé nhỏ đang ngồi đó, cùng với giỏ hoa hồng đầy ắp, đôi vai khẽ run lên vì lạnh. Chợt, em bé đứng dậy như đã ngẫm nghĩ xong tất cả mọi việc, em bé đi đến bên một cặp đôi vừa đi qua đó:

    – Anh chị ơi, em có hoa hồng đẹp lắm, anh chị mua hoa không ạ?

    – Xin lỗi em nhé! Anh không mua đâu. Nét mặt em bé có chút đượm buồn rồi lại phấn chấn trở lại, em bé nói:

    – Anh ơi, anh không mua hoa nhưng anh hãy mua hoa cho chị đi ạ? Con gái ai cũng thích hoa luôn đó ạ…. Tôi thấy anh trai kia ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định mua cho cô bé hai bông hoa hồng. Bán được hoa, cô bé nở một nụ cười rạng rõ như tỏa ra ánh nắng mặt trời trong màn đêm tăm tối. Để lộ hai núm đồng tiền hai bên má trông thật duyên dáng, đáng yêu. Nụ cười chàn đầy niềm vui, hạnh phúc. Trong đầu tôi lúc đó hiện lên một suy nghĩ nho nhỏ, tôi đi đến bên em bé:

    – Em ơi hoa đẹp quá, bán cho chị hết chúng nhé?

    – Dạ? Thật không ạ? Đôi mắt cô bé mở to tròn đầy ngạc nhiên, cũng gần như người ta nói, mắt chữ A miệng chữ O trông thật ngộ nghĩnh. Đầy kích động, cô bé nhanh nhẹn gói cho tôi một bó đầy hoa, những đóa hoa hồng tươi thắm, nở rực rỡ ngay cả trong màn đêm. Cũng giống như em bé ấy, luôn có một sự quyết tâm, một ý chí, nghị lực mà đến một đứa mười mấy tuổi đầu như tôi cũng chưa từng có một lần. Một bông hoa vẫn nở rộ dưới vực sâu thẳm, nở rộ một cách rực rỡ…

        Khi tôi cầm theo giỏ hoa đi về phía hội chợ nhộn nhịp và đông vui kia, nghe thấy tiếng nói thanh thót, trầm ngâm và ngây thơ của em bé:

    – Cảm ơn chị nhiều lắm! Tôi chỉ quay lại mỉm cười thật tươi: – Đừng nói như vậy, em mới là người mà đáng để chị cảm ơn. Nghe vậy, em bé ngơ ngác, đứng ngây người một chỗ, đưa tay gãi gãi cái đầu, trông như một chú gấu trúc đáng yêu vậy.    

        Tuy chỉ gặp trong thời gian ngắn ngủi nhưng tôi thấy em bé là một người rất hòa đồng, đáng khen và có ý chí, nghị lực biết vươn lên trong cuộc sống. Em đã phải đi bán hoàng dạo từ khi còn nhỏ tuổi, trong khi tôi lớn đầu mà chỉ biết ở nhà, học hành và dựa dẫm vào bố mẹ, đôi lúc rảnh rỗi thì nghe nhạc, xem phim, ngồi cạnh cửa sổ mà nhìn ra đường phố tấp nập, nhộn nhịp.    

        Sau lần gặp em bé đó, tôi đã thay đổi rất nhiều, từ suy nghĩ đến hành động của mình. Em bé ấy chính là tấm gương sáng mà tôi đáng phải học hỏi. Sau này, dù đã gặp gỡ thật nhiều người đi nữa, những con người khác nhau, mỗi người một vẻ. Nhưng đối với tôi, hình ảnh em bé bán hoa ngầy hôm đó vẫn sẽ in đậm tronh tâm chí tôi mãi mãi…

    * Nếu thấy hay thì đừng ngại cho mình xin hay nhất nhé! 

    Trả lời

Viết một bình luận