Tập làm văn tả về 1 lần mà em mắc lỗi Đừng tìm trên mạng nhé cảm ơn

By Valerie

Tập làm văn tả về 1 lần mà em mắc lỗi
Đừng tìm trên mạng nhé cảm ơn

0 bình luận về “Tập làm văn tả về 1 lần mà em mắc lỗi Đừng tìm trên mạng nhé cảm ơn”

  1. Đã có ai phải tự hỏi: “mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?”. Riêng tôi,tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm,nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy,cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn…

    Đó là 1 buổi sáng đẹp trời,tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay,tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi,nó chạy đến vỗ lên vai tôi,nói: “Ê! Hôm nay đi trễ thế mạy?”.”Tao không đi trễ,tại tụi mày đi sớm thôi”-tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp:”thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?”.” Ok,nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!” – thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói:” Tường trắng,bàn gỗ mới “tin” đây này,cần gi giấy chứ!”.

    Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này – tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng,tôi lấy 1 lọ nước,đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:”thôi,quay lại học đi”. Thằng Thuận ngắt lời:”Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi,không tắm thì uổng lắm”. Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu,ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong,chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả,sau đó qua nhà Ông Sáu,trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều,chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường,tôi đã thấy cô Thu-cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến,cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc:”em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay”. Nói xong cô quay đi,bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: ” thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô,hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!”.”thôi đi,bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!” – tôi hét lên.

    Sáng hôm sau,chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi, đến xin lỗi cô Bích, lau sạch những hình vẽ ghê tởm. Cô tôi có nói “siêu nhân vẫn là người,không ai mà không mắc lỗi,không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!”.

    Tôi khuyên các bạn,đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn,nếu không 1 ngày nào đó,người hối hận sẽ là chúng ta!

    Trả lời
  2. Ai trong đời cũng đã từng mắc lỗi và tôi cũng vậy . Tôi có rất nhiều lỗi lầm Từ những lỗi lầm nhỏ đến những lỗi lầm mà tôi không thể quên được . Một lần mắc lỗi khiến ta lớn nhất đó chính là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ . 

    Tôi còn nhớ đó là một ngày mùa thu mát mẻ . Với một đứa học trò như tôi thì việc chơi luôn hứng thú hơn là việc học . Chính vì vậy tôi đã luôn phải đối mặt với cám dỗ việc trốn học đi chơi . Tôi không dám trốn để buổi học chính trên lớp vì sợ thầy cô sẽ gọi điện cho bố mẹ . Vì vậy tôi đã định nói dối để trốn một tiết học buổi chiều . Thật may mắn khi chiều hôm đó chúng tôi lại được nghỉ . ” Vậy là mình không phải nói dối nữa rồi” tôi tung tăng về nhà hớn hở định xin mẹ chiều đi chơi . Ấy thế mà lúc về tôi lại thấy mẹ đang ốm nặng . Nhà cửa có chút bề bộn hơn mọi khi . Cơm canh thì chưa được nấu . Tôi Phụng phịu chui tọt vào trong buồng . Tôi biết tí nữa kiểu gì Nếu biết chiều tôi được nghỉ anh sẽ sai tôi một đống việc nhà . Thế là tôi đã giấu tịt chuyện này . 

    Quả như tôi đoán giờ cơm trưa tôi đã hỏi tôi có được nghỉ không . Tôi chẳng tin trả lời : 

    – không ạ . 

    Nhìn mặt bố khá buồn , nhà cửa thì vừa bộ còn công nghiệp của bố lại không nghĩ được . Mặc kệ mẹ đang ốm , mặc kệ nỗi lo lắng của bố chiều hôm đó tôi vẫn cắp sách vở giả vờ đi học . Tôi tự tập với đám bạn ở đầu ngõ rồi lao vào quán game nhà bà A . Thời gian cùng tụ tập và đám bạn tôi dường như đã quên mất gia đình này . Đến khi chiều buồn tôi mới chợt nhớ ra rồi ba chân bốn cẳng chạy về . Khi đó nhà vắng tanh . Với suy nghĩ nó lớp của tôi tôi sợ hãi và lo lắng . Tôi chạy qua nhà vừa gào khóc vừa kêu to : 

    – mẹ , mẹ ơi … 

    Đáp lại tiếng khóc của tôi chỉ là tiếng vang xung quang . Tôi không biết khi đó tôi đã suy nghĩ những gì tôi biết rằng bản thân mình đã rất hối hận . Hối hận vì ham chơi mà không để ý đến gia đình . Chiếc xe tay ga của bộ đã phá vở ở khoảng thời gian đó . Tôi chạy ra ôm bố khóc nức nở : 

    – mẹ .. mẹ 

    – bố xoa đầu tôi nói mẹ có làm việc nhà nên beenhj trở lại bố đã đưa mẹ vào trạm xá  .

    Nghe bài mẹ trở lại tôi khóc nức nở. Trong tiếng nấc tôi đã thú nhận hết lỗi lầm của mình . Bố khá ngạc nhiên và thất vọng vì đây là lần đầu tiên tôi nói dối . Với một người nghiêm khắc như bố tôi nghỉ bản thân mình đã chịu một trận đòn roi . Nhưng không ai bảo tôi hãy làm những gì mình nên làm , làm những gì mà bạn thích nghĩ có thể chuộc lỗi . Thế là từ hôm đó tôi đã có một mục tiêu để sản xuất bản thân vượt qua cám dỗ . 

    Sau này tôi đã không thể nào quên được lần nói dối ấy . Mỗi lần nhớ đến đó với lại có thêm động lực để bản thân thay đổi tích cực hơn.

    Trả lời

Viết một bình luận