Viết một bài hội thoại giữa 2 người về chủ đề life in the past
Giúp với hứa vote ạ :(((
0 bình luận về “Viết một bài hội thoại giữa 2 người về chủ đề life in the past Giúp với hứa vote ạ :(((”
Bố: Quà cho con trai này.
Nguyên: Ôi 1 cái diều! Thật tuyệt! Con cảm ơn bố.
Bố: Bố đã làm nó cho con đấy, giống như ông nội đã từng làm cho bố.
Nguyên: Đó là truyền thống gia đình à bố?
Nguyên: Đúng con à, truyền thống theo từng thế hệ.
Nguyên: Con rất thích. Vậy khi còn nhỏ bố hay làm gì để giải trí?
Bố: À, mọi thứ đều rất giản đơn. Bố không có tivi hay mạng gì cả. Đội chiếu phim thường tới 2 tháng 1 lần, và tất cả mọi người trong làng sẽ tới xem. Trẻ con thì luôn đến sớm, cố gắng lấy 1 vị trí gần màn chiếu.
Nguyên: Con đoán nó là dịp rất đặc biệt phải không bố?
Bố: Chắc chắn rồi.
Nguyên: Con ước bây giờ cũng có đội chiếu phim như thế.
Bố: Ừ, vui lắm.
Nguyên: Làm thế nào để bố biết về thế giới bên ngoài.
Bố: Nhà mình có 1 cái đài. chỉ người có điều kiện mới có nó thôi. Cả làng nghe các chương trình tin tức qua loa phát thanh.
Nguyên: Wow, con không thể tưởng tượng được.
Bố: Bố biết, cuộc sống đã thay đổi quá nhiều con trai à. Mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nguyên: Bố có nhớ ngày xưa không?
Bố: Bố nghĩ là có. Đôi khi bố ước mình có thể quay lại thời đó.
Dad: A present for this boy. Nguyen: Oh, a kite! Great! Thank you dad Dad: Dad made it for you, just like your grandfather used to do it for you. Nguyen: Is that a family tradition? Nguyen: Right child, tradition by generation. Nguyen: I really like it. So when he was a child, what did he do for fun? Dad: Ah, everything is very simple. I don’t have TV or any network. The screening team usually comes every 2 months, and everyone in the village will come to see it. Children are always early, try to get a spot near the screen. Nguyen: I guess it’s a very special occasion, right? Dad: Absolutely. Nguyen: I wish there was a screening team like that now. Dad: Yeah, it’s fun. Nguyen: How do you know about the outside world? Dad: We have a radio. only the conditional person has it. The whole village listened to the news programs through the loudspeaker. Nguyen: Wow, I can’t imagine it. Dad: I know, life has changed so many boys. Things are getting much easier gradually. Nguyen: Do you remember the old days? Dad: I think so. Sometimes I wish I could go back to that time.
Bố: Quà cho con trai này.
Nguyên: Ôi 1 cái diều! Thật tuyệt! Con cảm ơn bố.
Bố: Bố đã làm nó cho con đấy, giống như ông nội đã từng làm cho bố.
Nguyên: Đó là truyền thống gia đình à bố?
Nguyên: Đúng con à, truyền thống theo từng thế hệ.
Nguyên: Con rất thích. Vậy khi còn nhỏ bố hay làm gì để giải trí?
Bố: À, mọi thứ đều rất giản đơn. Bố không có tivi hay mạng gì cả. Đội chiếu phim thường tới 2 tháng 1 lần, và tất cả mọi người trong làng sẽ tới xem. Trẻ con thì luôn đến sớm, cố gắng lấy 1 vị trí gần màn chiếu.
Nguyên: Con đoán nó là dịp rất đặc biệt phải không bố?
Bố: Chắc chắn rồi.
Nguyên: Con ước bây giờ cũng có đội chiếu phim như thế.
Bố: Ừ, vui lắm.
Nguyên: Làm thế nào để bố biết về thế giới bên ngoài.
Bố: Nhà mình có 1 cái đài. chỉ người có điều kiện mới có nó thôi. Cả làng nghe các chương trình tin tức qua loa phát thanh.
Nguyên: Wow, con không thể tưởng tượng được.
Bố: Bố biết, cuộc sống đã thay đổi quá nhiều con trai à. Mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nguyên: Bố có nhớ ngày xưa không?
Bố: Bố nghĩ là có. Đôi khi bố ước mình có thể quay lại thời đó.
Dad: A present for this boy. Nguyen: Oh, a kite! Great! Thank you dad Dad: Dad made it for you, just like your grandfather used to do it for you. Nguyen: Is that a family tradition? Nguyen: Right child, tradition by generation. Nguyen: I really like it. So when he was a child, what did he do for fun? Dad: Ah, everything is very simple. I don’t have TV or any network. The screening team usually comes every 2 months, and everyone in the village will come to see it. Children are always early, try to get a spot near the screen. Nguyen: I guess it’s a very special occasion, right? Dad: Absolutely. Nguyen: I wish there was a screening team like that now. Dad: Yeah, it’s fun. Nguyen: How do you know about the outside world? Dad: We have a radio. only the conditional person has it. The whole village listened to the news programs through the loudspeaker. Nguyen: Wow, I can’t imagine it. Dad: I know, life has changed so many boys. Things are getting much easier gradually. Nguyen: Do you remember the old days? Dad: I think so. Sometimes I wish I could go back to that time.