1xaay dựng đoạn văn tự sự( 7-10 dòng, hoặc quá 10 dòng cũng đc)
– về chủ đề mà người em yêu quý
– về 1 việc tót mà em đã làm
(có kết hợp các kiến thức đã học, trong đoạn văn có sử dung 1 cụm danh từ, 1 cụm động từ, và 1 lượng từ)
1xaay dựng đoạn văn tự sự( 7-10 dòng, hoặc quá 10 dòng cũng đc)
– về chủ đề mà người em yêu quý
– về 1 việc tót mà em đã làm
(có kết hợp các kiến thức đã học, trong đoạn văn có sử dung 1 cụm danh từ, 1 cụm động từ, và 1 lượng từ)
1.
Mỗi khi ai đó hỏi rằng: Ai là người mà tôi trân quý nhất trên đời? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: Người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ, yêu quý nhất chính là mẹ tôi.
Mẹ tôi là mẫu người xinh đẹp và thanh lịch. Dù đã đi qua hơn nửa cuộc đời, mẹ vẫn không hề đánh mất đi vẻ đẹp đó. Đã ngoài 40 tuổi, mẹ tôi trông vẫn rất tươi trẻ với khuôn mặt trái xoan và làn da trắng mịn không tì vết. Đẹp nhất ở mẹ tôi chính là đôi mắt. Mẹ có đôi mắt sáng và trong, nhẹ nhàng như dòng nước mùa thu. Mỗi lần mẹ nhìn tôi, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn. Không một ai có thể thắng nổi thời gian, theo năm tháng, nơi khóe mắt mẹ đã xuất hiện vết chân chim. Tuy vậy, nó không khiến mẹ trông già đi, ngược lại còn tô đậm thêm sự mặn mà của người phụ nữ. Tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú hài hòa của mẹ, là chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng, thật may mắn làm sao khi tôi cũng được di truyền nét ấy từ mẹ. Như những cô thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, đôi môi của mẹ mỏng nhẹ, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn. Chẳng cần son, cũng chẳng thêm phấn, mẹ tôi cũng thập phần hấp dẫn.
Dáng người của mẹ mảnh mai, tuy không cao nhưng nhìn rất vừa vặn. Làn da trắng sáng và mái tóc mượt mà suôn thẳng của mẹ luôn là thứ khiến tôi ghen tị nhất. Nhưng điều tôi thích nhất ở mẹ lại là đôi bàn tay. Đó không phải là đôi bàn tay mịn màng, mà là bàn tay với đầy những vết chai sạn hằn rõ như khắc sâu những vất vả, gánh nặng của cuộc đời. Chính bằng đôi bàn tay chai sạn ấy, mẹ tôi đã tảo tần vì gia đình mà cố gắng làm việc. Chính đôi bàn tay ấy đã nâng đỡ tôi từ những bước đi đầu tiên của cuộc đời, dạy cho tôi những điều hay lẽ phải và cũng chính đôi bàn tay ấy đã chở che, vỗ về tôi những lần vấp ngã. Chẳng cần đến những lời nói mỹ miều, mẹ truyền sức mạnh, sự an ủi và niềm tin qua sự ấm áp nơi bàn tay. Đó chính là liều thuốc hữu dụng nhất, chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi. Và cũng chính đôi tay ấy, đã làm nên những bữa ăn ngon miệng mà không nơi đâu sánh bằng cho cả gia đình. Những lần tôi ốm đau, chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán tôi, bón cho tôi từng thìa cháo và dỗ dành tôi uống thuốc.
Trong lòng tôi, mẹ luôn là một bức tượng đài vĩ đại nhất. Cuộc sống với biết bao nhiêu lo toan, khó khăn vất vả nhưng mẹ luôn vì gia đình mà đứng vững. Là một người phụ nữ hiện đại, mẹ là người giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc mẹ tôi là một người rất nghiêm khắc cầu toàn, nhưng cũng rất chu đáo và cẩn thận. Những đồng nghiệp tại cơ quan luôn ví mẹ tôi như “Ma ma đại tổng quản” bởi không chỉ chăm lo tốt cho gia đình mà trong công việc hay trong cuộc sống, mẹ tôi đã giúp đỡ quan tâm chăm sóc cho họ rất nhiều. Điều đó làm tôi thêm tự hào về mẹ của mình.
Bản thân tôi yêu mẹ rất nhiều, nhưng dường như sự ngại ngùng khiến tôi rất ít khi có thể bày tỏ được tình cảm với mẹ. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện trau dồi bản thân, để không phụ tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi. Và hơn thế, khi còn có thể, tôi sẽ cố gắng học cách bày tỏ tình cảm với mẹ thật nhiều, để mẹ có thể biết rằng, trong cuộc đời này không có ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng tôi.
2.Lâu rồi em mới đọc lại những trang nhật ký từ lâu. Bống trong lòng em dâng lên một cảm xúc sung sướng lạ thường khi đọc lại trang nhật ký ngày hôm đó. Bởi đó là những dòng nhật ký ghi lại câu chuyện về việc tốt của em đã làm hồi đầu năm học.
Hôm đó là trưa thứ Sáu. Tiết trời mùa hè oi ả đến khó chịu. Chim cũng chẳng buồn ca hát. Cây lá cũng mệt mỏi không buồn rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương mong sao hết tiết học để chạy thật nhanh về nhà để khoe với mẹ điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” Tiếng trống trường vừa điểm, em vội vã thu gọn sách vở bỏ vào cặp, chào các bạn trong lớp rồi nhanh chóng chạy về nhà. Dưới cái nắng nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước đi thật nhanh. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Mặc cho trời nóng nhưng em lại chẳng hề thấy khó chịu, bởi nghĩ đến gương mặt mẹ sẽ cười thật hạnh phúc khi cầm bài làm khiến em quên hết mệt mỏi.
Đến ngã tư giao thông, khi chuẩn bị sang đường bỗng em nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm bạn học sinh:
– Này, này. Hình như cụ già kia bị lạc.
– Không biết nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.
Em quay lại nhìn và thấy có một cụ già mái tóc trắng, gương mặt nhìn khắc khoải, mệt mỏi, đang đứng loay hoay. Cụ mặc bộ quần áo màu nâu, đầu đội nón lá. Lưng cụ hơi còng. Tay cụ xách một giỏ gì đó trông rất nặng. Em tiến lại gần và hỏi cụ:
– Cụ ơi! Cụ sao đấy ạ?
Cụ giật mình, quay lại nói chuyện với em:
– Ôi, cụ đang đi tìm nhà cô con gái mà cụ đi mãi từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Hoá ra cụ bị lạc đường. Lúc đó, em tìm xung quanh có chú công an gần đó không để giúp cụ nhưng hình như không thấy ai. Em thấy khó xử, không biết phải làm gì. Em muốn giúp đỡ cụ nhưng lại nghĩ đến bài kiểm tra và mẹ ở nhà lại phân vân: “ Mình phải làm gì? Hay mình cứ mặc kệ rồi chạy về nhà. Nhưng làm như thế thì mình hư quá. Trời nắng thế này, biết bao giờ cụ mới tìm được nhà. Rồi nhỡ cụ làm sao?…” Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà em không thể giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:
– Vậy cụ đưa tờ địa chỉ cho cháu. Cháu sẽ giúp cụ tìm nhà ạ.
Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:
– Thật à cháu gái. Ôi, cụ cảm ơn cháu nhiều lắm!
Sau đó, em giúp cụ cầm chiếc giỏ và cùng cụ đi tìm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ mới biết cụ lên nhà cô con gái chơi, không báo trước cho cô để cô đón nhưng cụ quên mất nhà cô ở đâu nên bị lạc. Cả buổi sáng cụ tìm không thấy. Hơn ba mươi phút đi bộ tìm kiếm, cuối cùng hai cụ cháu cũng đến nơi. Em bấm chuông gọi cửa. Cô con gái của cụ bất ngờ khi thấy cụ. Em kể lại chuyện cho cô nghe.
– Cảm ơn cháu gái. Nhờ có cháu nếu không bây giờ không biết mẹ cô đang phải làm gì. Cháu vào nhà uống nước, ăn cơm với nhà cô. Bây giờ trưa rồi.
Em lễ phép từ chối vì nghĩ đến mẹ đang đợi ở nhà. Em chào cụ và cô rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Về đến nhà là hơn 11 rưỡi. Em thấy mẹ đang đứng ngoài cổng đợi. Em chạy vội đến bên mẹ và kể lại chuyện cho mẹ nghe. Vừa kể em vừa đưa mẹ tờ bài kiểm tra. Mẹ vuốt mấy sợi tóc dính trên trán mồ hôi và nở nụ cười hiền:
– Con gái mẹ giỏi lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Ngoan lắm. Mẹ rất vui vì điều này con gái ạ
Nghe những lời khen của mẹ, lòng em sung sướng hạnh phúc vô cùng. Niềm vui như càng tăng thêm.
Khép lại trang nhật ký, em nở một nụ cười thật hạnh phúc. Đó là một kí ức đẹp mà em không bao giờ có thể quên được. Bởi đó là bài học nhắc nhở em luôn phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người xung quanh.