60 điểm đấy ai xong mk vote 5 sao+ctlhn
viết bài văn theo đề bài sau
Đóng vai nhân vật Trương Sinh trong lễ giải oan cho Vũ Nương trên bến Hoàn Giang kể lại bi kịch của gia đình mình
TB phải có đủ ý sau
-lí do lập đàn giải oan
-hồi tưởng vc lấy VN và niềm hp khi có gđ yên ấm
-kể về việc phải đi lính
-ở chiến trường luôn nghĩ tới vợ lúc chia tay
-khi trở về
-nghe phan lang kể chuyên
-lập đàn giải oan mong gặp lại vợ
-khi vợ ns ko trở về thì tâm trạng ntn?
Sau khi nghe Đản nói xong tôi hận muốn chết đi sống lại. Vậy là Vũ Nương chẳng hề tằng tịu với ai, vậy là tôi đã hiểu nhầm cho nàng.
Nàng đi chỉ vì cái tính hờn ghen vô cớ của tôi, cả đời này chẳng thấy đền lỗi cho nàng, tôi thấy mình thật bạc bẽo.
Cứ như thế, tôi một thân nuôi côn nhỏ. Khổ nỗi, Đản không chịu nhận tôi làm bố, nó cứ đòi Vũ Nương, ngày nào cũng ngồi ở cửa đợi mẹ về. Nhà tan nát, gia đình đổ bể, phải chi lúc ấy ta cho nàng một cô hội giải thích thì bây giờ có như này không ?
Nếu tôi có học thức, có lẽ tôi đã chẳng phải đi lính, có thêt ở nhà cùng nàng xây dựng tổ ấm, chăm sóc mẹ già. Tôi nhớ cái ngày nàng cuòi với tôi, nàng chăm lo cho gia đình, giữ gìn khuôn phép. Trên đờ mấy ai được như nàng.
Bỗng có một ngày, người cùng làng tôi tên Phan Lang kể chuyện gặp nàng ở thuỷ cung. Thoạt đầu tôi nghĩ hắn ta bịa để trêu đùa tôi, nhưng đến lúc tôi nhìn chiếc hoa vàng hắn ta đưa thì tôi đã tin đó là vợ mình thật. Nàng bảo tôi lập đàn giải oan, đốt cây đèn thần chiếu xuống nước. Tôi làm theo tất cả rồi chờ nàng xuất hiện.
Nàng ấy xuất hiện rồi, khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn còn, nó toát lên một vẻ dịu dàng nhưng có chút bi thương. Vũ Nương ngồi trên môtj chiếc kiệu hoa đứng ở giữa dòng, theo sau đến 50 chiếc xe cờ tán, võng lọng, rực rỡ đầy sông, lúc ẩn, lúc hiện. Tôi gọi nàng, nàng nói vọng vào đôi lời. Nàng nói nàng cảm ơn đức xủa Linh Phi, thề sống chết cũng không bỏ. Nàng đa tạ tình tôi gửi gắm nhưng không thể quay về nhân gian.
Bóng nàng càng mờ dần tim tôi càng quặn lại. Thôi rồi, nàng đã đi xa rồi, nàng ấy chẳng quay về nữa.