bài văn nói về việc mình đã làm sai và thân bài gồm 4 đoạn
Mình sẽ cho 5 sao và ctlhn
trước 8h mik phải nộp rùi
giúp mik ik
bài văn nói về việc mình đã làm sai và thân bài gồm 4 đoạn
Mình sẽ cho 5 sao và ctlhn
trước 8h mik phải nộp rùi
giúp mik ik
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào Long mẹ tha thiết như dòng suối hiển, ngọt ngào… Thật vậy, không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tình yêu của mẹ, Dù bể rộng non cao cũng khó sánh bằng tấm lòng mênh mông mà sâu thẳm ấy. Thế mà hôm chủ nhật vừa qua em đã phạm sai lám, làm mẹ vô cùng buồn. Qua sự việc đó, em càng thêm yêu quí mẹ hơn. ấy.
Hồm ấy, một ngày ấm áp, trong lành, em cùng mấy bạn bên hàng xóm rủ nhau chơi chọi đá. Cã bọn chia làm hai phe. Em hằng máu chọi “tới Chợt “cốp”, hòn đá văng trúng thằng Hoàng, Nó khóc thét lên vì đau đớn.Em hoảng sợ, hèn nhát chạy về nhà. Chiều hôm đó, em đang học bài thì mẹ cho gọi với giọng bực tức. Em run bắn lên vì có lẽ mẹ đã biết chuyện. Đúng mẹ là em một trận nhớ đời. Em tức lám, em cảm thấy mẹ không còn thương em nữa Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, em lẻn đi chơi dến khuya mới về (chơi cũng chẳng có gì hấp dẫn, thú vị, nhưng em muốn mẹ phải lo lắng,ăn năn với việc mình làm). Em đứng nép bên cửa sổ rụt rè không dám vào. Qua khe cửa, em thấy mẹ mình đang ngồi vá áo, nét mặt thoáng buồn. Thỉnh thoảng mẹ lại nhìn ngoài xem em đã về chưa. Chợt em thấy trên khuôn mặt gầy gò của mẹ nhòa nuớc mất. Mẹ đã khóc, khóc vì quá thương em hay vì lo lắng?
Không! Điều đó chỉ là một lí do nhỏ mà thôi: me khóc vì con mình không biết vàng lời cha mẹ. Em cảm thấy mình đã làm một điều gì sai trái. Me có ghét bỏ gì mình đâu, mẹ đánh là để giáo dục, giúp đỡ mình nên người cũng như câu tục ngữ: “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Xung quanh em chi là màn đêm mù mịt, tiếng côn trùng nỉ non như lời trách móc, giận hờn.
Em đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ lúng túng lau những giọt nước mắt và nhỏ nhẹ nói: “Con đi chơi sao về khuya thế!”. Biết mẹ cố tình giấu những giọt nước mất xót xa, nên em vội nói: “Mẹ đừng buồn về con nữa! Con đã biết lỗi rồi, Con xin mẹ thứ lỗi cho con… cho đứa con hư hỏng này”. Nói xong, em òa khóc, Mẹ âu yếm ôm em vào lòng và tha lỗi cho em.
Mẹ như mái nhà che chở, nuôi nấng em lớn khôn. Người mẹ nào cũng muốn con mình tốt, giỏi, nên phải răn dạy khi con làm điều sai trái. Em sẽ cố gắng là một đứa con ngoan, trò giỏi, dể làm vui lòng cha mẹ, thầy cô.
Chúc bạn học tốt
Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:
Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!
Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý…
Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!
Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa.
Bạn học tốt nha!