Biểu cảm con đường từ nhà tới trường. Làm nhanh giúp mik vs ạ! Nếu hợp lý mik sẽ cho câu trả lời hay nhất ạ! Không sao chép trên mạng + quá ngắn.

Biểu cảm con đường từ nhà tới trường.
Làm nhanh giúp mik vs ạ! Nếu hợp lý mik sẽ cho câu trả lời hay nhất ạ!
Không sao chép trên mạng + quá ngắn.

0 bình luận về “Biểu cảm con đường từ nhà tới trường. Làm nhanh giúp mik vs ạ! Nếu hợp lý mik sẽ cho câu trả lời hay nhất ạ! Không sao chép trên mạng + quá ngắn.”

  1. “Con đường đến trường” – cái tên nghe sao quen quen. Chẳng phải ngày nào chúng ta cũng dạo bước trên nó để đến trường hay sao? Vậy mà trong chúng ta, mấy ai đã quan tâm đến nó? Phải chăng vì nó đã quá quen. Bạn hãy thử, hãy thử một lần say ngắm. Chắc chắn bạn sẽ khẳng định rằng: Nó có nhiều điểm thú vị vô cùng.

    Con đường đi học của tôi dài, phẳng và uốn lượn quanh co qua những khu phố, những cánh đồng. Đó là con đường mà mùa hè thì rợp mát bởi những bóng cây, còn mùa đông thì ngạt ngào hoa sữa. Những bông hoa sữa nhỏ li ti đúng như những giọt sữa ai đó vô tình để rớt trên lá, trên cành. Vào cuối mùa thu, con đường còn rực rỡ một màu hoa điệp vàng óng ả. Những bông hoa xinh xắn ấy đã trở thành những kỷ niệm gắn bó suốt mấy năm học tiểu học của tôi.

    Tôi nhớ lại mấy năm về trước, khi con đường còn chưa được trải bê tông, những hôm trời mưa, chúng tôi lội ì ọp qua những vũng nước màu đỏ gạch của con đường rải sỏi. Dù cẩn thận nhưng đến lớp đứa nào đứa nấy ít nhiều cũng bị vương vài nốt bẩn trên áo, đỏ như son. Lâu ngày bị vương nhiều, áo giặt không sạch được thế là chúng tôi đành phải mặc những bộ đồng phục ố vàng.

    – Nhưng bây giờ thì khác lắm rồi. Con đường với những đoạn thì được trải nhựa, những đoạn đi qua làng được trải bê tông. Cứ gọi là đi đến cửa lớp, chúng tôi vẫn không bẩn đến gót chân. Đường sạch bong. Những hôm vào mùa gặt đi trên rơm rạ, chỉ cần ngửi mùi rơm tôi đã thấy quê hương sao gần gũi và thân thuộc vô cùng.

    Đi trên con đường vào mùa lúa trổ, chúng tôi vừa bước tung tăng chân sáo, vừa cảm nhận hương lúa thơm thoang thoảng bay từ hai phía cánh đồng. Tôi nhớ lần ấy thằng Hưng nói với tôi:

    – Ước gì chúng mình chẳng bao giờ lớn lên thì hay nhỉ. Cứ thoả thích vui đùa rồi đi học chẳng phải lo nghĩ điều gì.

    Hồi ấy tôi cho ý nghĩ của thằng Hưng thật nực cười nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy nó nói cũng hay hay.

    Kỷ niệm tuổi thơ tôi đã trôi qua êm đềm trên con đường đến trường thân thương ấy. Đi mãi thành quen, giờ đây tôi nhớ nó đến từng chỗ nhấp nhô, từng cây cột mốc thậm chí còn nhớ con đường được ghép bởi bao nhiêu tấm bê tông. Thế là hình như giờ đây tôi với con đường đã thành hai người bạn. Chỉ tiếc rằng đường chỉ âm thầm tận tụy, đường chẳng bao giờ tâm sự với tôi.

    Bình luận
  2. Ngày nào cũng vậy, em và mấy người bạn cùng xóm đều cùng nhau cắp sách đếntrường. Và để đến được ngôi trường nơi chúng em học tập, vui chơi, đó là một conđường làng thân thương, đầy gắn bó. Con đường ấy cũng là nơi lưu giữ nhữngbước chân, cũng là nơi chứa chan biết bao kỉ niệm của tuổi học trò. Trên conđường đó chúng em đã có bao nhiêu niềm vui, những sự kiện đáng nhớ, vì vậy màcon đường làng trở nên vô cùng thân thương, gắn bó không chỉ với em mà còn đốivới bao nhiêu thế hệ học trò khác.

    Con đường tới trường sáng sớm trong trẻo và an lành cho những khởi đầu mới mẻ.Bầu trời xanh và cao lạ với những cánh chim chấp chới bay lượn vui vẻ giữa khôngtrung. Ánh nắng ban man khẽ đặt lên tóc một màu óng ánh, luồn lách qua nhữngchùm lá me li ti thành hoa nắng trên con đường thênh thang phố phường. Mỗi trưanắng, hàng cổ thụ bên đường lại trở thành những chiếc ô khổng lồ che mát cho mọingười. Mùi hương hoa sữa nhè nhẹ phả vào làn tóc, nhuộm lên màu khăn quàng đỏmột mùi hương quen thuộc đến lạ. Xe cộ vẫn đi miệt mài rồi nhả còi inh ỏi trênkhắp các ngõ phố. Đường tới lớp rộn ràng biết bao!Con đường tới lớp em không chạy thẳng băng, nó uốn khúc quanh co mềm mạinhư một dải lụa làm đẹp cho người, làm đẹp cho đời . Không phô trương, khôngmàu mè, không quá ồn ào, con đường dường như lặng thinh trước chuyển động củaphố phường và thênh thang trong lòng những cô cậu học trò phơi phơi niềm vui tớilớp. Em đi hết con đường tấp nập đầy xe cộ rẽ cắt ngang qua một hàng cây, máitrường của em thoắt ẩn thoắt hiện sau những cành lá xum xuê của cây cổ thụ cuốicon đường.Mỗi buổi sáng là mỗi niềm vui mới, con đường mỗi sớm lại trở nên vừa mới mẻvừa thân quen. Nó vẫn nằm yên và ngoằn ngoèo như vậy, nhưng niềm vui nhưđược nhân đôi khi đi bên cạnh lũ bạn thân đầy tinh nghịch.

    Bình luận

Viết một bình luận