Các bạn giúp mình nha ! Đề bài : – Viết một bài văn miêu tả cây bàng ở sân trường em. – Viết một bài văn miêu tả về một người bạn của em.

Các bạn giúp mình nha !
Đề bài :
– Viết một bài văn miêu tả cây bàng ở sân trường em.
– Viết một bài văn miêu tả về một người bạn của em.

0 bình luận về “Các bạn giúp mình nha ! Đề bài : – Viết một bài văn miêu tả cây bàng ở sân trường em. – Viết một bài văn miêu tả về một người bạn của em.”

  1. – Ánh nắng mùa xuân ấm áp vui tươi ghé thăn mọi người, mọi vật. Cây bàng ở sân trường tôi cũng vậy, dưới nắng xuân, nó đang sung sướng ngắm những giọt sương sớm còn đang đọng trên lá.

    Cây bàng đã “cao tuổi“ rồi! Rễ nó nổi lên mặt đất, ngoằn nghèo như những con trăn hiền lành. Thân cây mới gọi là “đại lão”, phải vài ba đứa chúng tôi mới ôm xuể. Thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp vài cục u bướu lồi lõm, to tướng, Vỏ nó đã già khô, có những chỗ đã xanh rêu, mốc meo nhưng trong lớp vỏ ấy là dòng nhựa dồi dào sức sống…Xuân về cho cây bàng tấm áo mới. Trên các cành cây, những chồi non nhú ra, e ấp như ngọn lửa xanh gọi đến bao nhiêu là chim chóc, ong bướm.

    Rồi xuân đi, hạ sang. Từng đàn ve về tụ họp, râm ran bàn tán chuyện mùa thi. Cây bàng xòe tán rộng ra bốn phía y như một chiếc ô khổng lồ che nắng cho lũ học trò tinh nghịch chúng tôi. Trong cái tán lá ấy, lấp lánh những chùm quả vàng ươm, ngọt lịm, đung đưa cho cặp mắt học trò thèm muốn. Sau cơn mưa đầu mùa hạ, cây bàng như xanh tươi hơn. Và thật bất ngờ, thú vị khi một lần đến đón tôi, bố tôi kể rằng chính dưới gốc cây này ngày xưa bố từng say sưa những ván bi quyết liệt. Bố tôi đã từng giấu những viên bi có được trong các hốc cây lõm vào như cái hang kia.

    Thu về, cây bàng trầm tĩnh, nghiêm trang như một người lính. Giờ đây, lá bàng chỉ còn là một màu đỏ ối đẹp tựa bức tranh sơn mài. Đông sang, những chiếc lá cuối cùng từ biệt thân mẹ cằn cỗi chuẩn bị cho một sự hồi sinh mới…Ôi! Cây bàng – người lính gác trung thành – một kho báu chứa đầy kí ức tuổi thơ – một hình ảnh mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.

    – Trong lớp, tôi có nhiều bạn. Mỗi bạn đều có tính nết khác nhau. Bạn thì siêng năng, bạn lại biếng nhác; bạn ưa nghiêm trang, lại thích đùa nghịch… Nhưng chỉ có Nhã Nam là học giỏi, được nhiều người quý mến nhất và cũng là người bạn thân nhất của tôi.

    Năm nay, Nhã Nam mười hai tuổi. Dáng người ốm hơi cao. Nước da không trắng lắm, nhưng hồng hào khoẻ mạnh. Vầng trán rộng và cao biểu lộ sự thông minh. Đặc sắc nhất là đôi mắt bạn sáng và đen láy. Chiếc mũi thẳng và cao làm tôn thêm khuôn mặt vuông vức cương nghị. Có duyên nhất vẫn là cái miệng luôn luôn nở nụ cười của bạn khiến cho mọi người dễ mến. Mỗi khi bạn cười, môi lại nhếch lên để lộ hàm răng trắng đều.

    Nhã Nam vui tính, hay hát, đôi khi tinh nghịch. Làm việc gì bạn cũng nhanh nhẹn, gọn gàng, thích đùa. Có bạn là có tiếng nói cười ríu rít. Ít khi thấy bạn đi học với bộ quần áo nhăn nheo nhàu nát. Nhã Nam đi đứng khoan thai không hấp tấp cũng không chậm chạp. Nói năng hòa nhã với mọi người.

    Bạn bè ai nấy cũng đều yêu mến vì tính xởi lởi, chan hòa của bạn. Không những chỉ vui tính mà Nhã Nam lại còn hay giúp đỡ bạn bè. Trong học tập, ai không hiểu điều gì nhờ đến, bạn cũng đều chỉ dẫn tận tình. Ai thiếu đồ dùng chi bạn cũng đều vui vẻ cho mượn cả.

    Trong lớp, Nhã Nam luôn chăm chú nghe thầy giảng bài. Bài tập ở nhà, bạn đều làm đầy đủ và chu đáo. Nhờ đó, Nhã Nam học giỏi. Nhiều lần thầy khen ngợi và đem bạn ra làm gương cho cả lớp, được như vậy nhưng Nhã Nam vẫn một mực khiêm nhường, từ tốn, nhường nhịn mọi người. Chưa lần nào thấy bạn cãi cọ với ai. Tuy vậy, bạn lại tỏ ra rất can đảm mỗi khi bị người hiếp đáp mình hay hiếp đáp bạn mình.

    Cũng như bè bạn trong lớp, em rất quý mến Nhã Nam. Chơi thân với bạn, em hiểu được mọi người quý mến là một hạnh phúc. Vì vậy, em thầm hứa sẽ noi gương bạn.

    Bình luận
  2. Đề số1:

    Trên sân trường em trồng rất nhiều cây bóng mát nhưng gắn bó với chunhgs em nhất là cây bàng trước của lớp em. Đó là cây bàng do chính tay cô giáo em trồng khi cô còn là một học sinh của trường, cô đã kể cho chúng em rất nhiều kỉ niệm đẹp của cô với cây bàng và giờ đây cây bàng lại gắn bó với những ngày tháng chúng em đến trường.Từ xa nhìn lại, cây bàng trông thật to lớn, xum xuê như một gã khổng lồ xanh với những cánh tay phủ đầy lá, bao trùm cả một khoảng trời mênh mông.

    Tán cây rộng lớn cứ đua ra lấn át khoảng trời che chở cho chúng em có thể thỏa thích nô đùa, vui chơi.Từ lúc cô em trồng cây, đến bây giờ cây đã có tuổi thọ là ba mươi năm. Rễ cây nổi lên khỏi mặt đất, ngoằn ngoèo, uốn lượn như những con rắn khổng lồ trườn dài dọa dẫm người qua lại. Thân cây rất to đến cả một vòng tay em ôm không xuể, nó lại xù xì, thô ráp, đôi chỗ còn có nhứng phiến ẩm mốc xanh rêu hay tắng xóa hiện lên rõ nét. Từ thân cây phát triển ra nhiều cành, càng lên cao, cành cây lại càng chia nhiều nhánh nhỏ vươn ra khoảng không gian bao la như đang thi nhau xem ai vươn xa hơn. Lá cây to như cái quạt những khi nô đùa mệt, chúng em thường lấy những lá bàng rụng quạt cho nhau, gió lùa mát rượi. Lá to, lại mọc thành chùm vì vậy, cây bàng mới có thể che nắng, che mưa cho chúng em.Không như những loài hoa rực rỡ, nở thành đóa to khác, hoa bàng nhỏ li ti thành những ngôi sao màu trắng ngà êm ái, mang một mùi thơm dìu dịu khiến con người ta thấy thư thái nhẹ nhàng. Quả bàng có hình thoi, ở giữa phình ra như người mang bầu. Bàng có màu xanh, khi chín có màu vàng, ăn vào vị ngọt thơm, béo ngậy. Sau những cơ mưa rào mùa hạ, chúng em thường nhặt bàng, rủa sạch và nhấm nháp vị ngọt ngạo nhỏ bé đọng lại đầu lưỡi.

    Tán bàng mát rười rượi vậy nên có nhiều chim chóc, ong bướm đến đây tụ hội tạo ra những tiếng hót lảnh lót như những bản đồng ca của muôn loại chim. Dưới tán cây ấy cũng là nơi chúng em cùng nhau vui chơi thỏa thích mà không bị nắng như nhảy dây, đá cầu, bịt mắt bắt dê…. Bóng bàng gắn với tuổi thơ tươi đẹp duêuj kì và thật khó quên. Bàng được trồng ở rất nhiều trường học cũng bởi bóng râm mát mẻ mà cây mang tới có thể che nắng, che mưa, là địa điểm cho những em nhỏ được vui chơi, học tập. Em rất yêu quý cây bàng trước cửa lớp em. Dù mai sau có rời xa mái trường tiểu học thân yêu này em vẫn sẽ nhớ mãi không quên fangs hình cây bàng quen thuộc cùng những kỉ niểm tuổi thơ dưới tán bàng mát mẻ. Cây bàng chính là nơi lưu giữ nhũn động lực, nhũng mơ mộng, hồn nhiên của tuổi học trò chúng em.

    Đề số 2:

    Trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta chắc hẳn luôn có những người bạn giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và kề bên mỗi khi gặp chuyện vui cũng như chuyện buồn. Em cũng không phải là ngoại lệ, cũng có một người bạn thân luôn sẻ chia và giúp đỡ mỗi khi em gặp khó khăn. Khánh chính là tên đứa bạn thân nhất của em.

    Khánh năm nay bằng tuổi em, cũng là mười tuổi. Khánh có nước da trắng như trứng gà bóc cùng dáng người thanh mảnh. Lúc nào đến lớp bạn cũng gọn gàng trong bộ đồng phục áo trắng quần đen, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt biết nói chính là đặc điểm nổi bật của Khánh. Đôi mắt bạn to tròn lấp lánh ánh cười luôn cong cong như vầng trăng khuyết, nó như biết nói biết cười, biết sẻ chia mỗi khi em buồn và cổ vũ mỗi khi em gặp chuyện vui.

    Giọng nói của cô bạn này trong trẻo như tiếng chim vàng anh mỗi sáng. Bạn đừng lầm tưởng rằng giọng nói ấy sẽ chua ngoa như chanh nhé. Nó rất truyền cảm và vô cùng thu hút. Khánh thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện ma mà bạn ấy biết. Với chất giọng ly kì hấp dẫn, nó luôn làm chúng em hét toáng mỗi khi đến đoạn cao trào. Đổi lấy một tiếng cười vang nhí nhảnh của nó là bộ mặt hoảng hồn của mấy đứa chúng em.

    Thú thật lúc đầu em cũng không thích Khánh bởi vì người đâu mà vừa học giỏi vừa xinh lại còn hát hay nữa. Không những thế ba mẹ lại rất hay đem bạn ấy ra để so sánh với em làm em cảm thấy rất bực bội cùng tủi thân bởi chẳng một đứa trẻ nào thích bị bố mẹ so sánh với bạn bè đâu, đặc biệt là trong khi đứa trẻ ấy còn không thích cô bạn kia nữa. Và có lẽ em vẫn sẽ ghét Khánh như vậy nếu không có chuyện xảy ra lần đó.

    Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió bấc rít gào bên ô cửa sổ khiến em run lên. Chẳng hiểu sao chiều hôm trước em còn khỏe mạnh, chạy từ đầu sân đến cuối sân chơi trò đuổi bắt với anh trai mà ngày hôm sau đã ốm đến không dậy nổi. Em mệt mỏi mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời xám đen bên ngoài ô cửa, lòng nghĩ thầm cách để đến lớp mà không làm phiền ai.

    Mùa đông đến, em biến thành con sâu lười ham ngủ, chính vì vậy mà em luôn là người ngủ dậy muộn nhất nhà. Ba mẹ thường cùng anh trai em ăn sáng rồi đi học, đi làm em dậy sau nên sẽ ăn sáng sau rồi tự đi học. Nếu không phải hôm nay trường anh em tổ chức làm tình nguyện nên phải đi từ sớm thì nếu không anh sẽ không để em như thế này mà đến trường. Em đang đau đầu định bước xuống giường thì nghe thấy tiếng của Khánh vọng từ bên ngoài vào:

    – Lan ơi, cậu không đi bây giờ là cậu sẽ muộn học đấy!

    Em muốn nói thật to cho nó rằng tớ đang bị ốm nhưng lời nói chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Chờ mãi không thấy ai trả lời, lại thấy đèn nhà em đang sáng, nó tò mò bước vào nhà không quên kèm theo câu: “Cháu xin phép ạ.” Vào đến phòng em nó hoảng hốt chạy vào, hết sờ mặt lại sờ đến trán:

    – Cậu sốt rồi, sao không gọi tớ vào, bố mẹ cậu đâu, anh trai cậu đâu sao cậu ở nhà một mình thế?

    – Bố…mẹ…tớ…đi làm. Còn… còn anh tớ đi tình nguyện rồi…

    – Cậu đã ăn sáng chưa? Rồi còn nhà cậu có thuốc không, để đâu chỉ tớ, tớ đi lấy.

    Nhìn bộ dạng lo sốt vó của nó mà em ngỡ ngàng, bấy lâu nay em nghĩ Khánh cũng chẳng ưa em vậy mà khi em ốm bạn liền lo lắng đến như vậy. Tự nhiên em cảm thấy mình đúng là một đứa bạn tồi, không nhận ra một người bạn tốt như thế nào mà chỉ theo suy nghĩ riêng của mình mà ghét bạn. Em ngại ngùng đón nhận sự giúp đỡ từ bạn mà vui sướng khi có một người bạn tốt như Kha. Sau khi nấu cháo cho em ăn, bạn còn giúp em uống thuốc và gọi điện xin phép cho cả hai chúng em cùng nghỉ bởi vì chăm sóc em đã khiến bạn muộn giờ học.

    Từ hôm ấy ngày nào Khánh cũng qua nhà giảng bài cho em, nhờ vậy mà em đã theo kịp bạn bè khi đi học trở lại mà không cần đến sự giúp đỡ của gia sư hay thầy cô phụ đạo thêm. Dù trước đây luôn ham chơi bỏ bê bài tập nhưng sau kỉ niệm lần ấy em đã chú ý hơn và nâng cao được điểm số khiến thầy cô và bố mẹ rất vui lòng. Tất cả là nhờ có sự tận tâm giúp đỡ của Khánh, cuối học kì I vừa rồi chúng em đã đứng trong top 10 của lớp và được các thầy cô tuyên dương là đôi bạn cùng tiến.

    Em rất yêu quý cô bạn thân của mình và mong muốn tình bạn của chúng em cũng sẽ bền chặt qua thời gian để em có thể lưu lại được những kí ức tuổi học trò khi ở bên bạn bè và gia đình.

    Bình luận

Viết một bình luận