Các bạn làm bài văn này giúp mình nha ai làm ngắn và đầy đủ mình cho 5*+ctrlhn+thanks
Đề:viết đoạn văn ngắn từ 7 đến 10 dòng biểu cảm về ngôi trường mà em đang học
Yêu cầu;
+ Có sử dụng trạng ngữ
Các bạn làm bài văn này giúp mình nha ai làm ngắn và đầy đủ mình cho 5*+ctrlhn+thanks
Đề:viết đoạn văn ngắn từ 7 đến 10 dòng biểu cảm về ngôi trường mà em đang học
Yêu cầu;
+ Có sử dụng trạng ngữ
Mái trường gắn bó với em trong bao năm tháng qua là trường Trung học cơ sở Cộng Hòa. Em chẳng thể quên đi hình bóng ngôi trường trong tâm trí với bao kỉ niệm đậm sâu. Những phòng học khang trang sơn màu vàng tươi trở thành mảng màu kỉ niệm chứa bao hạnh phúc. Những hàng cây rung rinh trong nắng là người bạn thân thương thuở nào. Những ghế đá với bao kỉ niệm có vui, có buồn, có rộn ràng và cả tĩnh lặng đến vô cùng. Mái trường này đã cho em những bài học hay và nơi đây đã giúp em lớn lên trong vô vàn hạnh phúc. Nó có thầy cô yêu thương, có bạn bè ân tình. Trong từng lớp học, em và các bạn đã trải qua bao giờ học ý nghĩa, bao câu chuyện ,bao ước mơ bay xa, bay cao cùng yêu thương đong đầy. Chúng em của ngày hôm nay đã lớn lên từ chính những bài học làm người của thầy cô như thế đấy. Làm sao em có thể quên đi tấc cả kỉ niệm nghĩa tình ấm êm thuở nào!
Trong cuộc sống mỗi người, chắc ai cũng từng đến trường, để tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô và bạn bè mang lại. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, của một thời áo trắng, một thời để nhớ một thời để thương. Nhiều bạn đã thể hiện tài năng từ mái trường tiểu học, và họ ít nhiều đều giữ được những kỷ niệm đẹp về mái trường xưa.Trong suốt quãng đường dài giữa hai mùa hạ, người giáo viên có đủ thì giờ để đưa học sinh của mình đến bờ bên kia. Cô giáo được xem là người mẹ hiền và tập thể giáo viên cũng là gia đình của mỗi thầy giáo, cô giáo.Gia đình này giúp cho mỗi người làm công tác giáo dục thêm gắn bó với nơi mình đang làm việc. Và một cách tự nhiên từ đáy lòng mình, mỗi giáo viên đã gọi ngôi trường mình đang giảng dạy là “mái trường của tôi “..Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào.