Cảm nghĩ của em về bố hoặc mẹ…………! Giúp mk với!!!!!
0 bình luận về “Cảm nghĩ của em về bố hoặc mẹ…………! Giúp mk với!!!!!”
cho bạn tham khảo 2 bài của mik lun nè
mẹ:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Ôi! Những câu thơ sao mà nhẹ nhàng và sâu lắng thế! Từng câu từng chữ luôn hằn sâu trong trái tim tôi hình ảnh người mẹ lương thiện và bao dung. “Mẹ”- chỉ một tiếng giản dị nhưng lại vô cùng cao quý. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, “sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc”, nuôi nấng, yêu thương, dõi theo, nâng bước tôi trên con dường thành người. Mẹ là đấng sinh thành, là quà tặng vô giá mà Thượng đế đã ban tặng cho loài người. Mẹ là người mà tôi vô cùng yêu quý và kính trọng suốt cuộc đời này. Từ khi sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, những câu hát ru hời trong trẻo, bay bổng, những dòng sữa ngọt lịm và tình thương đong đầy trái tim mẹ. Mẹ lúc ấy trông thật xinh đẹp và hiền từ. Nhưng năm tháng trôi đi, thoáng chốc cái tuổi 40 đã làm thay đổi vẻ ngoài của mẹ. Mái tóc khi ấy dài, đen nhánh, suôn mượt mà giờ đã rụng nhiều và điểm vài sợi bạc. Làn da không còn trắng hồng, mịn màng mà thay vào đó là sự sạm nắng và nhăn nheo có lẽ vì những tháng ngày dầm mưa dãi nắng để chăm lo cho gia đình. Phải chăng mẹ đã già yếu và xấu xí? Tuyệt nhiên không! Khuôn mặt mẹ vẫn trái xoan và phúc hậu. Đôi mắt – cái mà tôi ấn tượng nhất – vẫn đen láy và long lanh như thuở nào. Nó là cửa sổ tâm hồn của tôi đấy! Khi tôi được điểm giỏi và làm nhiều điều hay, việc tốt, cặp mắt ánh lên niềm tự hào và sung sướng biết bao. Nhưng lúc tôi mắc lỗi, đôi mắt lộ rõ vẻ âu sầu, phiền muộn, vài giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi. Khi ấy, tôi rất ân hận và thầm tự nhủ với lòng mình phải sửa lỗi và chăm ngoan hơn. Dưới chiếc mũi cao, thanh tú là cái miệng xinh xinh, hay cười. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng như hoa sữa, đều tăm tắp như hàng bắp non. Nó là vị thuốc tiên quý giá của tôi đấy! Nụ cười của mẹ đã xóa tan bao nhiêu nỗi buồn, những ý nghĩ tiêu cực, là sự an ủi, sẻ chia tâm tình, là nguồn sống và nguồn động lực cao cả để tôi có thể vững bước trên con đường tương lai. Ôi! Tôi yêu nụ cười ấy làm sao! Tôi chỉ muốn giữ mãi nó suốt cuộc đời này. Mẹ là người phụ nữ hiền lành, tốt bụng nhưng cũng rất nghiêm khắc. Mẹ quan tâm, chăm lo chu đáo cho gia đình. Nhớ khi nhỏ, tôi vô tình dậy rất sớm. Bước xuống cầu thang, tôi rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mẹ đã thức giấc và đang chuẩn bị bữa sáng tự lúc nào. Bỗng, tôi lại muốn ngắm nhìn mẹ nấu ăn. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương nhịp nhàng, thoăn thoắt làm việc. Trên vầng trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, những sợi tóc mai bết chắt lại vì hơi nóng của lửa. Mẹ giống như người đầu bếp chuyên nghiệp vậy. Chỉ một thoáng sau, bữa sáng đã được bày biện, tươm tất trên bàn. Mẹ là người phụ nữ tháo vát và đảm đang quá! Nhớ khi trái gió trở trời, tôi bị ốm khá nặng. Mẹ đã quan tâm, chăm sóc tôi từng li từng tí. Mẹ đã không quản ngại trời mưa to, gió lớn mà chạy ra hiệu mua thuốc cho tôi. Tối đó, mẹ thức rất khuya vì sợ tôi sẽ lên cơn sốt. Ôi! Nhìn đôi măt thâm quầng và cái dáng nhỏ nhắn hối hả lấy khăn, thuốc của mẹ mà lòng tôi đau đớn và xót xa lắm! Tôi chục khóc nhưng cố kìm nén lại. Tôi chỉ mong căn bệnh chóng khỏi để tôi có thể khỏe mạnh, vui vẻ như ban đầu và mẹ sẽ không còn mệt mỏi, an
tâm mà yên giấc. Nhớ khi còn ngây ngô và khờ dại, tôi đã lấy thỏi son mà bố vừa mua tặng mẹ nhân dịp sinh nhật vẽ những nét nguệch ngoạc lên tường. Khi mẹ về, thấy bức tường chi chít là hình vẽ. Mẹ đến gần tôi với vẻ bực tức lắm, nhưng càng tiến lại, mẹ nhận ra tôi đang vẽ hình trái tim rất lớn viền ngoài dòng chữ “Con yêu mẹ” đang còn dang dở. Mẹ đã rơi lệ và ôm chầm lấy tôi. Tôi không còn sợ hãi nữa mà lại cảm thấy vui vẻ xen lẫn hối hận lạ thường. Mẹ đã không quở trách, đếm xỉa đến bức tường trắng bị vấy bẩn và thỏi son yêu quý đã ngắn ngủn mà hạnh phúc với những gì tôi đã làm. Sao mẹ có thể hiền dịu và sẵn sàng tha lỗi cho tôi đến vậy chứ? Tôi mở lời xin lỗi và hứa với mẹ từ nay sẽ không nghịch ngợm, quậy phà nữa. Mẹ đáp lại bắng một nụ cười trong trẻo, tươi tắn biết bao! Tình mẹ thật rộng lớn và bao la như đại dương mênh mông. Quả không sai khi người xưa vẫn ví tình mẫu tử như nước trong nguồn chảy ra. Nước trong veo và cứ chảy mãi theo thời gian cũng giống sự yêu thương của mẹ cứ lớn dần và vô tận. Mẹ là người đã trao tặng sự sống cho một sinh linh bé nhỏ trong cơ thể. Mẹ hết mực yêu thương, chăm sóc cho con cái. Mẹ đã nuôi nấng, dưỡng dục tôi thành người. Sau những chuyến hành trình đầy gian nan và bão táp, mẹ là người tôi luôn mong ngóng được gặp lại và chia sẻ tâm tư. Mẹ an ủi, động viên khi tôi buồn và thất vọng. Ôi! Sao mà kể xiết những công lao to lớn và tình yêu thiêng liêng của mẹ đây! Có lẽ nước biển mênh mông cũng chẳng hề đong đầy trái tim mẹ. Tôi chỉ là một gợn sóng nhỏ cứ mãi lăn tăn. Dù cho có yêu thương mẹ hết lòng, giúp đỡ mẹ thật nhiều thì tôi vẫn không thể báo đáp đủ công lao mẹ hiền. Quả không sai khi các bậc thi nhân, những con người dù tài giỏi, xuất chúng vẫn tôn thờ mẹ như một vị thần cao thượng và lấy tình mẫu tử làm nguồn cảm hứng dồi dào để sáng tác những tuyệt phẩm. Thật xấu hổ và đáng trách thay cho những ai coi thường tình mẹ. Họ thật bất hiếu và vô ơn làm sao! Mẹ đã đánh đổi tất cả để tạo một cuộc sống an lành cho họ mà nhận lại chì là sự lạnh nhạt của đức con. Mẹ có thể không xinh đẹp bằng nhiều người nhưng với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời và vĩ đại nhất. Tôi yêu quý và tự hào về mẹ biết bao! Tôi thầm tự nhủ với lòng mình phải cố gắng chăm ngoan học giỏi, làm thật nhiều việc để giúp mẹ đỡ vất vả và sau này trở thành một người công dân tốt, có ích cho xã hội, đất nước. Dù có đi đâu xa chăng nữa, tôi vẫn không thể nào quên được công lao to lớn của mẹ. Chúng ta hãy luôn yêu thương mẹ vì ta chỉ có một người mẹ duy nhất suốt cuộc đời mình, các bạn nhé! Bởi lẽ: “Thêm một người, quả đất sẽ nặng hơn Nhưng thiếu mẹ, thế giới đầy nước mắt”
bố:
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này. Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai. Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những
lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát. Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm. Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng… Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo. Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn. Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta. Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
cho bạn tham khảo 2 bài của mik lun nè
mẹ:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Ôi! Những câu thơ sao mà nhẹ nhàng và sâu lắng thế! Từng câu từng chữ luôn hằn sâu trong
trái tim tôi hình ảnh người mẹ lương thiện và bao dung. “Mẹ”- chỉ một tiếng giản dị nhưng lại
vô cùng cao quý. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, “sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc”,
nuôi nấng, yêu thương, dõi theo, nâng bước tôi trên con dường thành người. Mẹ là đấng sinh
thành, là quà tặng vô giá mà Thượng đế đã ban tặng cho loài người. Mẹ là người mà tôi vô
cùng yêu quý và kính trọng suốt cuộc đời này.
Từ khi sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, những câu hát ru hời trong trẻo, bay
bổng, những dòng sữa ngọt lịm và tình thương đong đầy trái tim mẹ. Mẹ lúc ấy trông thật xinh
đẹp và hiền từ. Nhưng năm tháng trôi đi, thoáng chốc cái tuổi 40 đã làm thay đổi vẻ ngoài của
mẹ. Mái tóc khi ấy dài, đen nhánh, suôn mượt mà giờ đã rụng nhiều và điểm vài sợi bạc. Làn
da không còn trắng hồng, mịn màng mà thay vào đó là sự sạm nắng và nhăn nheo có lẽ vì
những tháng ngày dầm mưa dãi nắng để chăm lo cho gia đình. Phải chăng mẹ đã già yếu và
xấu xí? Tuyệt nhiên không! Khuôn mặt mẹ vẫn trái xoan và phúc hậu. Đôi mắt – cái mà tôi ấn
tượng nhất – vẫn đen láy và long lanh như thuở nào. Nó là cửa sổ tâm hồn của tôi đấy! Khi tôi
được điểm giỏi và làm nhiều điều hay, việc tốt, cặp mắt ánh lên niềm tự hào và sung sướng
biết bao. Nhưng lúc tôi mắc lỗi, đôi mắt lộ rõ vẻ âu sầu, phiền muộn, vài giọt nước mắt đọng
lại nơi khóe mi. Khi ấy, tôi rất ân hận và thầm tự nhủ với lòng mình phải sửa lỗi và chăm
ngoan hơn. Dưới chiếc mũi cao, thanh tú là cái miệng xinh xinh, hay cười. Mỗi khi mẹ cười để
lộ hàm răng trắng như hoa sữa, đều tăm tắp như hàng bắp non. Nó là vị thuốc tiên quý giá của
tôi đấy! Nụ cười của mẹ đã xóa tan bao nhiêu nỗi buồn, những ý nghĩ tiêu cực, là sự an ủi, sẻ
chia tâm tình, là nguồn sống và nguồn động lực cao cả để tôi có thể vững bước trên con đường
tương lai. Ôi! Tôi yêu nụ cười ấy làm sao! Tôi chỉ muốn giữ mãi nó suốt cuộc đời này.
Mẹ là người phụ nữ hiền lành, tốt bụng nhưng cũng rất nghiêm khắc. Mẹ quan tâm, chăm lo
chu đáo cho gia đình. Nhớ khi nhỏ, tôi vô tình dậy rất sớm. Bước xuống cầu thang, tôi rất đỗi
ngạc nhiên khi thấy mẹ đã thức giấc và đang chuẩn bị bữa sáng tự lúc nào. Bỗng, tôi lại muốn
ngắm nhìn mẹ nấu ăn. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương nhịp nhàng, thoăn thoắt làm việc.
Trên vầng trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, những sợi tóc mai bết chắt lại vì hơi nóng của lửa.
Mẹ giống như người đầu bếp chuyên nghiệp vậy. Chỉ một thoáng sau, bữa sáng đã được bày
biện, tươm tất trên bàn. Mẹ là người phụ nữ tháo vát và đảm đang quá! Nhớ khi trái gió trở
trời, tôi bị ốm khá nặng. Mẹ đã quan tâm, chăm sóc tôi từng li từng tí. Mẹ đã không quản ngại
trời mưa to, gió lớn mà chạy ra hiệu mua thuốc cho tôi. Tối đó, mẹ thức rất khuya vì sợ tôi sẽ
lên cơn sốt. Ôi! Nhìn đôi măt thâm quầng và cái dáng nhỏ nhắn hối hả lấy khăn, thuốc của mẹ
mà lòng tôi đau đớn và xót xa lắm! Tôi chục khóc nhưng cố kìm nén lại. Tôi chỉ mong căn
bệnh chóng khỏi để tôi có thể khỏe mạnh, vui vẻ như ban đầu và mẹ sẽ không còn mệt mỏi, an
tâm mà yên giấc. Nhớ khi còn ngây ngô và khờ dại, tôi đã lấy thỏi son mà bố vừa mua tặng
mẹ nhân dịp sinh nhật vẽ những nét nguệch ngoạc lên tường. Khi mẹ về, thấy bức tường chi
chít là hình vẽ. Mẹ đến gần tôi với vẻ bực tức lắm, nhưng càng tiến lại, mẹ nhận ra tôi đang vẽ
hình trái tim rất lớn viền ngoài dòng chữ “Con yêu mẹ” đang còn dang dở. Mẹ đã rơi lệ và ôm
chầm lấy tôi. Tôi không còn sợ hãi nữa mà lại cảm thấy vui vẻ xen lẫn hối hận lạ thường. Mẹ
đã không quở trách, đếm xỉa đến bức tường trắng bị vấy bẩn và thỏi son yêu quý đã ngắn ngủn
mà hạnh phúc với những gì tôi đã làm. Sao mẹ có thể hiền dịu và sẵn sàng tha lỗi cho tôi đến
vậy chứ? Tôi mở lời xin lỗi và hứa với mẹ từ nay sẽ không nghịch ngợm, quậy phà nữa. Mẹ
đáp lại bắng một nụ cười trong trẻo, tươi tắn biết bao!
Tình mẹ thật rộng lớn và bao la như đại dương mênh mông. Quả không sai khi người xưa
vẫn ví tình mẫu tử như nước trong nguồn chảy ra. Nước trong veo và cứ chảy mãi theo thời
gian cũng giống sự yêu thương của mẹ cứ lớn dần và vô tận. Mẹ là người đã trao tặng sự sống
cho một sinh linh bé nhỏ trong cơ thể. Mẹ hết mực yêu thương, chăm sóc cho con cái. Mẹ đã
nuôi nấng, dưỡng dục tôi thành người. Sau những chuyến hành trình đầy gian nan và bão táp,
mẹ là người tôi luôn mong ngóng được gặp lại và chia sẻ tâm tư. Mẹ an ủi, động viên khi tôi
buồn và thất vọng. Ôi! Sao mà kể xiết những công lao to lớn và tình yêu thiêng liêng của mẹ
đây! Có lẽ nước biển mênh mông cũng chẳng hề đong đầy trái tim mẹ. Tôi chỉ là một gợn
sóng nhỏ cứ mãi lăn tăn. Dù cho có yêu thương mẹ hết lòng, giúp đỡ mẹ thật nhiều thì tôi vẫn
không thể báo đáp đủ công lao mẹ hiền. Quả không sai khi các bậc thi nhân, những con người
dù tài giỏi, xuất chúng vẫn tôn thờ mẹ như một vị thần cao thượng và lấy tình mẫu tử làm
nguồn cảm hứng dồi dào để sáng tác những tuyệt phẩm. Thật xấu hổ và đáng trách thay cho
những ai coi thường tình mẹ. Họ thật bất hiếu và vô ơn làm sao! Mẹ đã đánh đổi tất cả để tạo
một cuộc sống an lành cho họ mà nhận lại chì là sự lạnh nhạt của đức con. Mẹ có thể không
xinh đẹp bằng nhiều người nhưng với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời và vĩ đại nhất.
Tôi yêu quý và tự hào về mẹ biết bao! Tôi thầm tự nhủ với lòng mình phải cố gắng chăm
ngoan học giỏi, làm thật nhiều việc để giúp mẹ đỡ vất vả và sau này trở thành một người công
dân tốt, có ích cho xã hội, đất nước. Dù có đi đâu xa chăng nữa, tôi vẫn không thể nào quên
được công lao to lớn của mẹ. Chúng ta hãy luôn yêu thương mẹ vì ta chỉ có một người mẹ duy
nhất suốt cuộc đời mình, các bạn nhé! Bởi lẽ:
“Thêm một người, quả đất sẽ nặng hơn
Nhưng thiếu mẹ, thế giới đầy nước mắt”
bố:
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu
và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của
bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị
hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi
là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có
lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa
đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu
tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến
chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay
cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu
dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen
vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố,
bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng
tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu
đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng
mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề
xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu.
Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những
người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những
lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái
phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ
C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa
đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua
đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu
đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về
những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những
cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như
vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang
những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì
hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm
tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm
nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể
kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố
sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối
cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học
của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào
mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao
cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu
châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa
bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở
dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một
con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con
đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là
gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả,
đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc
dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc
khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những
cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa
lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có
một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích
nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn
mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời
chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều
đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố
luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên,
khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này
để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại.
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình,
bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con
ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học
nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang
có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm,
chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi
bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi
cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của
bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã
rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ
niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh
hồn của mình.
Chúc bạn học tốt