cảm nghĩ về thầy cô giáo
ai rảnh zô chs lun ạ………………mk cho ctlhn
0 bình luận về “cảm nghĩ về thầy cô giáo
ai rảnh zô chs lun ạ………………mk cho ctlhn”
Mỗi năm học qua là một chuyến đò đc đưa sang sông. Tụi học trò chúng tôi thêm tuổi mới, thêm trưởng thành, còn thầy cô lại già đi, đầu thêm nhiều thứ tóc. Giữa dòng đời cứ thế trôi, mọi người bộn bề lo toan mọi thứ, mà đâu hay nghĩ đến những người lái đò xưa kia vất vả. Năm học nào cũng như năm nào, họ chạy đi chạy lại lo cho những đứa con nuôi của mình, từng đêm thức trắng soạn giáo án. Rồi vào những ngày ôn thi, cô thầy bận lại càng bận hơn, ôn thi cho học sinh chưa xong thì lại phải lo việc khác. Ngày ngày, thầy cô cặm cụi bên quyển sách, quyển vở, giọt mồ hôi thấm đượm trên tráng giấy. Từng chữ từng chữ, cô thầy nắn nót đưa tay chúng ta, dạy cho chúng ta những điều hay mới…. Nhưng chúng ta lại chẳng thèm để ý đến chuyện đó, chúng ta lại làm cho họ thất vọng buồn bã. Họ làm tất cả vì chúng ta, họ luôn thương yêu chúng ta như những đứa con ruột. Vậy nên hãy trân trọng thầy cô, trân trọng cái thời mực tím còn ở bên những người lái đò ấy, đừng để khi sắp chia tay rồi mới rơi lệ vì nuối tiếc
Mỗi năm học qua là một chuyến đò đc đưa sang sông. Tụi học trò chúng tôi thêm tuổi mới, thêm trưởng thành, còn thầy cô lại già đi, đầu thêm nhiều thứ tóc. Giữa dòng đời cứ thế trôi, mọi người bộn bề lo toan mọi thứ, mà đâu hay nghĩ đến những người lái đò xưa kia vất vả. Năm học nào cũng như năm nào, họ chạy đi chạy lại lo cho những đứa con nuôi của mình, từng đêm thức trắng soạn giáo án. Rồi vào những ngày ôn thi, cô thầy bận lại càng bận hơn, ôn thi cho học sinh chưa xong thì lại phải lo việc khác. Ngày ngày, thầy cô cặm cụi bên quyển sách, quyển vở, giọt mồ hôi thấm đượm trên tráng giấy. Từng chữ từng chữ, cô thầy nắn nót đưa tay chúng ta, dạy cho chúng ta những điều hay mới…. Nhưng chúng ta lại chẳng thèm để ý đến chuyện đó, chúng ta lại làm cho họ thất vọng buồn bã. Họ làm tất cả vì chúng ta, họ luôn thương yêu chúng ta như những đứa con ruột. Vậy nên hãy trân trọng thầy cô, trân trọng cái thời mực tím còn ở bên những người lái đò ấy, đừng để khi sắp chia tay rồi mới rơi lệ vì nuối tiếc