Cảm nhận về bức thư đạt giải nhất trong cuộc thi UPU
0 bình luận về “Cảm nhận về bức thư đạt giải nhất trong cuộc thi UPU”
Hôm ấy, tôi cầm bức thư và miệt mài bên ánh đèn suy ngẫm. Thân hình ướt nhoà bên những giọt mồ hôi đẫm lệ: “Mình biết rằng giải nhất là một niềm hạnh phúc và sung sướng nhất, một niềm hi vọng mình muốn có từ tuổi thơ. Nhưng để có được nó thì điều đầu tiên mình phải thật nỗ lực và cố gắng, đừng nói với bản thân là quá kì vọng vào nó. Bắt tay vào làm tiếp thôi, đừng quá suy ngẫm và lo âu…” Mặc dù đêm hôm tối tăm mịt mù như vậy nhưng bản thân mình vẫn không thể bỏ cuộc, nếu có bỏ thì chỗ thư này giải quyết ra sao ? Chẳng lẽ đành phải nhét nó vào thùng rác hay vứt nó ra ngoài đường sao ? Không thể làm như vậy, quyết tâm là phải quyết tâm tới cùng. Như Bác Hồ cũng từng nói: “Học cái tốt thì khó, ví như người ta leo núi, phải vất vả, khó nhọc mới lên đến đỉnh. Học cái xấu thì dễ, như ở trên đỉnh núi trượt chân một cái là nhào xuống vực sâu”. Nghĩ theo lời dạy của Bác, tôi tỉ mỉ làm tiếp. Một hồi lâu cũng đã xong, giờ tôi phải đọc lại cái bức thư ấy và soát thật nhiều lần để kiểm tra lỗi chính tả còn sót trên bức thư. Chợt mới tờ mờ sáng, tôi nghẹn ngào ôm bức thư yêu quý của mình tới trường, vừa đi tôi vừa đọc nó. Hai nước mắt dưng dưng trên khoé mi, tôi thật lạnh lùng. Khi đến trường, cô giáo đề nghị các bạn lớp trưởng cùng với các bạn tổ trưởng lên thu bài của các bạn và nộp cho nhà trường. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không được giải nhất nhiều như vậy đâu ! Giải nhất thực sự rất khó khăn ! Ngay ngày hôm sau cô tổng phụ trách của trường lên đọc bản thông báo kết quả viết thư UPU của học sinh các lớp chúng tôi. Tôi nhắm chặt hai bên mắt và cố kìm nén cảm xúc của mình. Em – Nguyễn Ngọc Anh, giải nhất cuộc thi UPU lần thứ 18 lên nhận thưởng và trao giải. Ôi! Lời nói cùng với lời khen của các bạn học sinh trong trường hô hoán và ngưỡng mộ tôi. Thật xúc động biết bao, kỉ niệm này tôi sẽ giữ mãi trong tâm trí, không quên…
Hôm ấy, tôi cầm bức thư và miệt mài bên ánh đèn suy ngẫm. Thân hình ướt nhoà bên những giọt mồ hôi đẫm lệ: “Mình biết rằng giải nhất là một niềm hạnh phúc và sung sướng nhất, một niềm hi vọng mình muốn có từ tuổi thơ. Nhưng để có được nó thì điều đầu tiên mình phải thật nỗ lực và cố gắng, đừng nói với bản thân là quá kì vọng vào nó. Bắt tay vào làm tiếp thôi, đừng quá suy ngẫm và lo âu…” Mặc dù đêm hôm tối tăm mịt mù như vậy nhưng bản thân mình vẫn không thể bỏ cuộc, nếu có bỏ thì chỗ thư này giải quyết ra sao ? Chẳng lẽ đành phải nhét nó vào thùng rác hay vứt nó ra ngoài đường sao ? Không thể làm như vậy, quyết tâm là phải quyết tâm tới cùng. Như Bác Hồ cũng từng nói: “Học cái tốt thì khó, ví như người ta leo núi, phải vất vả, khó nhọc mới lên đến đỉnh. Học cái xấu thì dễ, như ở trên đỉnh núi trượt chân một cái là nhào xuống vực sâu”. Nghĩ theo lời dạy của Bác, tôi tỉ mỉ làm tiếp. Một hồi lâu cũng đã xong, giờ tôi phải đọc lại cái bức thư ấy và soát thật nhiều lần để kiểm tra lỗi chính tả còn sót trên bức thư. Chợt mới tờ mờ sáng, tôi nghẹn ngào ôm bức thư yêu quý của mình tới trường, vừa đi tôi vừa đọc nó. Hai nước mắt dưng dưng trên khoé mi, tôi thật lạnh lùng. Khi đến trường, cô giáo đề nghị các bạn lớp trưởng cùng với các bạn tổ trưởng lên thu bài của các bạn và nộp cho nhà trường. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không được giải nhất nhiều như vậy đâu ! Giải nhất thực sự rất khó khăn ! Ngay ngày hôm sau cô tổng phụ trách của trường lên đọc bản thông báo kết quả viết thư UPU của học sinh các lớp chúng tôi. Tôi nhắm chặt hai bên mắt và cố kìm nén cảm xúc của mình. Em – Nguyễn Ngọc Anh, giải nhất cuộc thi UPU lần thứ 18 lên nhận thưởng và trao giải. Ôi! Lời nói cùng với lời khen của các bạn học sinh trong trường hô hoán và ngưỡng mộ tôi. Thật xúc động biết bao, kỉ niệm này tôi sẽ giữ mãi trong tâm trí, không quên…
#Creative Team Name