cảm xúc về vật nuôi theo phương pháp ” Hồi tưởng quá khứ và suy nghĩ về hiện tại ”
0 bình luận về “cảm xúc về vật nuôi theo phương pháp ” Hồi tưởng quá khứ và suy nghĩ về hiện tại “”
I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết. II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó. 1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?… 2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em? 3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không? 4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v…v…. 5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột, …) 6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy….) III/ Kết bài:Suy nghĩ của em về nó. – Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc. -Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình
Còn đây là bài văn nha!
“Meo.meo meo, rửa mặt như mèo, xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu… Khăn mặt đâu mà ngồi liếm láp. Đau mắt rồi lại khóc meo meo”. Có những thứ vô cùng nhỏ bé nhưng lại không thể thiếu trong mỗi cuộc sống con người. Ví dụ như chỉ một con mèo bé thôi nhưng lại đóng một vai trò quan trọng trong đời sống tinh thần của người ta vậy. Tuổi thơ của tôi gắn với một con mèo nhỏ bé, dễ thương mà bây giờ nó chỉ còn trong kỉ niệm. Cứ mỗi khi nhìn thấy một con mèo khác trên phố xá hay trong nhà ai đó thì bỗng dưng trong lòng tôi lại thấy xao xuyến mà thương nhớ tới nó. Quả thực, tuổi thơ đã thật hạnh phúc thật sinh động biết bao khi mà có sự đóng góp của nó. Tôi vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác hãnh diện khi dắt nó đi dạo và được người đi đường khen: “Con mèo của cháu xinh quá”, hay khoe với tụi trẻ làng: “Con mèo của tớ lên nửa ký rồi đó” rồi cười tít mắt, mới thú vị làm sao. Nhắm mắt lại và mở mắt ra, tuổi thơ như một cuốn băng ghi hình chạy dọc suốt cuộc đời mỗi con người và bỗng dưng nó tua lại trong trí óc tôi và dừng lại ở những lúc tôi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà với cảm giác thật thích thú. Đặt chú mèo nhỏ bé trong lòng, đôi tay nhỏ bé của tôi tỉ mẩn thắt lên cổ nó những cái nơ xinh xắn hang sự vụng về của một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi. Những lúc đó, bọn trẻ quanh xóm xúm xít quanh tôi ngắm nhìn nó với đôi mắt mơ ước, thèm thuồng.
Tôi đã nuôi một vài con mèo khác từ khi trở về thành phố, song tôi vẫn không cảm thấy được sự thích thú đầy đủ như thế. Có lẽ, kỷ niệm tuổi thơ vẫn chỉ ià kỷ niệm tuổi thơ mà chính con người ta lại không thể thay thế nó bằng một thứ tình cảm khác lương tự như vậy, nó chỉ có để người ta nhớ, thương và suy nghĩ về mà thôi.
Niềm vui, nỗi buồn, mỗi người chúng ta có thể chia sẻ cho bố mẹ, bạn bè, hay một người thân nào đó. Còn tôi, tôi chỉ ngồi tâm sự với nó mà thôi mà sao nỗi uất ức, buồn bực lại tan biến.
Đã tự bao giờ tôi đã coi con mèo đó như một người bạn tri kỷ.
Bạn thấy không? Những con vật nuôi tưởng rằng không biết gì không hay gì mà lại khiến cho chúng ta thật vui vẻ. Thế thì vì sao chúng ta lại không tự tạo cho minh những người bạn như thế?
I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết.
II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó.
1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?…
2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em?
3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không?
4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v…v….
5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột, …)
6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy….)
III/ Kết bài:Suy nghĩ của em về nó. – Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc. -Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình
Còn đây là bài văn nha!
“Meo.meo meo, rửa mặt như mèo, xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu… Khăn mặt đâu mà ngồi liếm láp. Đau mắt rồi lại khóc meo meo”. Có những thứ vô cùng nhỏ bé nhưng lại không thể thiếu trong mỗi cuộc sống con người. Ví dụ như chỉ một con mèo bé thôi nhưng lại đóng một vai trò quan trọng trong đời sống tinh thần của người ta vậy. Tuổi thơ của tôi gắn với một con mèo nhỏ bé, dễ thương mà bây giờ nó chỉ còn trong kỉ niệm. Cứ mỗi khi nhìn thấy một con mèo khác trên phố xá hay trong nhà ai đó thì bỗng dưng trong lòng tôi lại thấy xao xuyến mà thương nhớ tới nó. Quả thực, tuổi thơ đã thật hạnh phúc thật sinh động biết bao khi mà có sự đóng góp của nó. Tôi vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác hãnh diện khi dắt nó đi dạo và được người đi đường khen: “Con mèo của cháu xinh quá”, hay khoe với tụi trẻ làng: “Con mèo của tớ lên nửa ký rồi đó” rồi cười tít mắt, mới thú vị làm sao. Nhắm mắt lại và mở mắt ra, tuổi thơ như một cuốn băng ghi hình chạy dọc suốt cuộc đời mỗi con người và bỗng dưng nó tua lại trong trí óc tôi và dừng lại ở những lúc tôi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà với cảm giác thật thích thú. Đặt chú mèo nhỏ bé trong lòng, đôi tay nhỏ bé của tôi tỉ mẩn thắt lên cổ nó những cái nơ xinh xắn hang sự vụng về của một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi. Những lúc đó, bọn trẻ quanh xóm xúm xít quanh tôi ngắm nhìn nó với đôi mắt mơ ước, thèm thuồng.
Tôi đã nuôi một vài con mèo khác từ khi trở về thành phố, song tôi vẫn không cảm thấy được sự thích thú đầy đủ như thế. Có lẽ, kỷ niệm tuổi thơ vẫn chỉ ià kỷ niệm tuổi thơ mà chính con người ta lại không thể thay thế nó bằng một thứ tình cảm khác lương tự như vậy, nó chỉ có để người ta nhớ, thương và suy nghĩ về mà thôi.
Niềm vui, nỗi buồn, mỗi người chúng ta có thể chia sẻ cho bố mẹ, bạn bè, hay một người thân nào đó. Còn tôi, tôi chỉ ngồi tâm sự với nó mà thôi mà sao nỗi uất ức, buồn bực lại tan biến.
Đã tự bao giờ tôi đã coi con mèo đó như một người bạn tri kỷ.
Bạn thấy không? Những con vật nuôi tưởng rằng không biết gì không hay gì mà lại khiến cho chúng ta thật vui vẻ. Thế thì vì sao chúng ta lại không tự tạo cho minh những người bạn như thế?
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!