Câu 1 : đọc đoạn văn và trả lời câu hỏi “Cái ấn tượng khắc sâu mãi trong lòng con về cái ngày hôm nay tôi đi học ấy , mẹ muốn nhẹ nhàng , cẩn thận và

Câu 1 : đọc đoạn văn và trả lời câu hỏi
“Cái ấn tượng khắc sâu mãi trong lòng con về cái ngày hôm nay tôi đi học ấy , mẹ muốn nhẹ nhàng , cẩn thận và tự nhiên ghi vào lòng con . Để rồi bất cứ 1 ngày nào đó trong đời , khi nhớ lại , lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng , xao xuyến . Ngày mẹ còn nhỏ , mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn , và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò vào lớp 1 đến trường gặp thầy mới , bạn mới . Cho nên ấn tượng của mẹ về ngày khai trường đầu tiên rất sâu đậm . Mẹ còn nhớ sự nôn nao , hồi hộp khi cùng bà ngoại đi đến gần cánh cổng trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cánh cổng trường đóng lại , bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng ngoài thế giới mà mẹ đang bước vào .
1. Xác định phương thức biểu đạt chính của doạn văn trên ?
2. Xác định từ láy trong rong câu văn sau : “Để rồi bất cứ 1 ngày nào đó trong đời , khi nhớ lại , lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng , xao xuyến”? Và cho bt chúng thuộc loại từ láy nào
3. Xác định nội dung của đoạn văn trên
4. Viết 1 đoạn văn từ 7 đến 9 câu nêu cảm nhận của em về ngày đầu tiên đi học

0 bình luận về “Câu 1 : đọc đoạn văn và trả lời câu hỏi “Cái ấn tượng khắc sâu mãi trong lòng con về cái ngày hôm nay tôi đi học ấy , mẹ muốn nhẹ nhàng , cẩn thận và”

  1. 1. Phương thức biểu đạt:

    Hình thức viết nhật kí

    Sử dụng từ láy

    Sử dụng ngôn ngữ biểu cảm

    Sử dụng quan hệ từ (cho nên)

    Sử dụng từ ghép.

    2. Từ láy trong câu văn đó là rạo rực, xao xuyến

    3. Nội dung đoạn văn trên: tâm trạng nôn nao, hồi hộp và ấn tượng sâu đậm về ngày đầu tiên đi học của người mẹ.

    4.  Nếu nói về kỉ niệm mà em có lẽ sẽ khắc ghi mãi trong lòng đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học. Nó đã lấy đi nhiều nước mắt của em nhất. Buổi đầu tiên đi học em rất hồi hộp, các bạn đều xa lạ, em bỡ ngỡ đứng nép bên mẹ. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. V à rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa. Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!

    Bình luận

Viết một bình luận