Câu hỏi: Em đánh giá như thế nào về cuộc chiến đấu chống chiến lược “Chiến tranh đặc biệt” của nhân dân Miền Nam nói chung và nhân dân Quảng Ngãi nói

Câu hỏi: Em đánh giá như thế nào về cuộc chiến đấu chống chiến lược “Chiến tranh đặc biệt” của nhân dân Miền Nam nói chung và nhân dân Quảng Ngãi nói riêng ?

0 bình luận về “Câu hỏi: Em đánh giá như thế nào về cuộc chiến đấu chống chiến lược “Chiến tranh đặc biệt” của nhân dân Miền Nam nói chung và nhân dân Quảng Ngãi nói”

  1. Người Mỹ cho rằng dù chương trình bình định đã phá sản, nhưng quân lực Việt Nam Cộng hòa vẫn kiểm soát phần lớn các khu vực đông dân cư, thành phố, thị trấn, và các tuyến giao thông chiến lược. Các nước Nhật Bản, Thái Lan, hay Hàn Quốc ủng hộ chính sách can thiệp của Mỹ. Nhưng phản ứng của khối xã hội chủ nghĩa lúc bấy giờ được Mỹ đánh giá là có “mức độ”, chưa đáng lo ngại đối với chiến lược ở Việt Nam.

    Lý thuyết về “chiến tranh cục bộ” của Hoa Kỳ xác định rằng một khi các “hoạt động lật đổ” ở Việt Nam lên đến đỉnh điểm và “lực lượng lật đổ” tổ chức được những đơn vị chủ lực mạnh thì phải dùng đến sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ, trực tiếp tham chiến ở mức độ hạn chế. Họ cho rằng điều này có thể tiêu diệt được quân chủ lực còn non trẻ của đối phương trong thời gian ngắn nhất. Khi tiến hành chiến tranh cục bộ, người Mỹ hy vọng có cớ để huy động quân viễn chinh trong tình huống nguy cấp, từng bước phản công giành lại quyền chủ động trên chiến trường. Như vậy, khi đưa quân viễn chinh tham chiến trên quy mô lớn, tính toán của Mỹ không chỉ giới hạn ở việc gỡ thế thua, cứu nguy sự sụp đổ của chế độ Sài Gòn mà còn giành thắng lợi quyết định, nhanh chóng đảo ngược thế cờ.

    Để thực hiện hóa mục tiêu trên, chính quyền Mỹ đề ra 3 giai đoạn được tiến hành trong vòng 2,5 năm:

    – Giai đoạn 1: “chặn chiều hướng thua”, triển khai nhanh lực lượng quân viễn chinh Mỹ.

    – Giai đoạn 2: phản công chiến lược diệt chủ lực quân Giải phóng và kiểm soát khu vực nông thôn.

    – Giai đoạn 3: tiêu diệt hoàn toàn khối chủ lực quân Giải phóng, phá căn cứ, tiếp tục bình định miền nam, rồi rút quân viễn chinh về nước vào cuối năm 1967.

    Kế hoạch nói trên thể hiện rõ tham vọng của Wasghington nhằm tập trung lực lượng tiêu diệt chủ lực đối phương, bình định nông thôn, phá hoại cơ sở chính trị; đồng thời leo thang ném bom miền bắc Việt Nam, nhằm ngăn chặn mọi nguồn chi viện cho miền nam. Từ đó “chặn chiều hướng thua”, dồn đối phương vào thế phòng ngự bị động, xoay chuyển cục diện chiến tranh, giành thắng lợi trong thời gian ngắn bằng lực lượng Mỹ.

    Với mục tiêu, kế hoạch, biện pháp trên, chiến lược “chiến tranh cục bộ” có một số đặc điểm khác với chiến lược “chiến tranh đặc biệt”. Quân viễn chinh Mỹ trực tiếp tác chiến chống Quân Giải phóng. Quân viễn chinh Mỹ được huy động với quy mô lớn trong thời gian ngắn, kèm theo là một lượng lớn khí tài, vật tư, và bom đạn. Quân viễn chinh Mỹ tuy là lực lượng nòng cốt nhưng quân lực Việt Nam Cộng hòa vẫn là một lực lượng hỗ trợ quan trọng. Quân Mỹ là lực lượng cơ động chủ yếu để “tìm diệt” chủ lực Quân Giải phóng còn quân Việt Nam Cộng hòa là lực lượng trấn giữ để “bình định” lãnh thổ.

    Bình luận

Viết một bình luận