Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi. Chỉ e việc quân khó liệu, thế giặc khôn lường.Giặc cuồng còn lẩn lút, quân triều còn gian lao, rồi thế chẻ tre chưa có, mà mùa dưa chín quá kì, khiến thiếp ôm nỗi quan hoài, mẹ già triền miên lo lắng.Nhìn trăng soi thành cũ, lại sửa soạn áo rét, gửi người ải xa, trông liễu rủ bãi hoang, lại thổn thức tâm tình, thương người đất thú! Dù có thư tín nghìn hàng,cũng sợ không có cánh hồng bay bổng.”
1. PTBĐ trong đoạn trích trên
2.đoạn trích trên ai nói với ai trong hoàn cảnh nào
3.em hiểu nhân vật muốn nói gì qua đoạn văn trên
1) Phương thức biểu đạt trong đoạn trích trên là tự sự.
2) Đoạn trích trên là lời của Vũ Nương nói với Trương Sinh, khi nàng tiễn chồng lên đường đi lính.
3) Thông qua lời nói của nhân vật Vũ Nương, ta cảm thấy dường như nàng rất lo lắng cho chuyến đi của chồng mình là Trương Sinh ”lành ít dữ nhiều”, nàng không cần chàng phải đem ”vinh hoa, lợi lộc” mà chỉ mong chàng mang hai chữ ”bình yên” trở về. Qua lời nói của Vũ Nương càng cho chúng ta tấm lòng thủy chung, son sắt và yêu thương chồng con của nàng, và lên án tố cáo chiến tranh phi nghĩa đã cướp đi khát vọng hạnh phúc lứa đôi,
PTBĐ: Biểu cảm
Đoạn trích trên là Vũ Nương nói với Trương Sinh trong hoàn cảnh Trương Sinh bị bắt đi lính
Nhân vật chỉ muốn Trương Sinh quay về bình an