Chiếc xe đạp hàng ngày đến trường đã kể về cuộc sống của nó với cậu chủ của mình
0 bình luận về “Chiếc xe đạp hàng ngày đến trường đã kể về cuộc sống của nó với cậu chủ của mình”
Tuần trước là sinh nhật tôi, tôi vui lắm vì được nhận rất nhiều quà của ba mẹ và cả bạn bè nữa. Quà nào tôi cũng thích nhưng có lẽ thích nhất là chiếc xe đạp mà bố mua cho tôi.
Đó là một chiếc xe mini màu hồng là dòng xe Việt Nhật. Chiếc xe cao chừng một mét hai bánh xe to . Bố tôi bảo hai bánh xe to như thế thì đạp mới nhanh mà không tốn sức. Tôi thích lắm ngồi luôn lên xe đạp thử một vòng quanh xóm. Chiếc xe còn mới tinh và màu hồng trông rất điệu thế nên khi tôi đi ra khỏi nhà là mọi người đều nhìn theo chiếc xe thoáng tại nghe tiếng mấy đứa bé xóm bên khen chiếc xe đẹp quá.
Chiếc xe có cái giỏ trắng nhìn rất xinh, trên đó tôi gắn thêm một con gấu bông nhỏ vô cùng dễ dương. Hai cái phanh xe cũng có màu trắng, tôi buộc thêm vào đó một cái nơ màu hồng nhìn rất là điệu đà không lẫn vào đâu được. Bố trêu tôi xe thì sản xuất nhiều cái nào cũng giống nhau nhưng xe của con gái bố thì không hề giống cái xe nào vì nó được tôi trang trí lên đó đủ thứ màu sắc.
Tiếp theo đó là cái chuông, bộ phận này của cái xe làm tôi thích nhất, để mỗi khi sang đường đông thì tôi nhấn chuông cho mọi người biết để tránh. Những lúc như thế tiếng chuông kêu lên kính công nghe thật vui tai. Mỗi lúc tôi không có ở nhà là thằng em nghịch ngợm lại kéo chuông kêu inh ỏi nó vừa nhấn vừa cười thích lắm. Có lần tôi bắt được nó nghịch xe tôi tôi la lên nó vẫn không sợ nó bảo được bố mua cho xe đạp thích thế còn gì cho em chơi chút. Tôi thấy thế nên cũng không mắng nó nữa.
Cái yên xe màu ngả bạc khi ngồi lên thì rất êm nhưng tôi lại quá thấp so với cái yên đó nên bố đã phải đi sửa lại cho nó thấp xuống. Tôi cứ lo là khi hạ nó xuống sẽ không còn đẹp nữa nhưng khi bố mang về thì tôi lại hoàn toàn ưng ý, chiếc xe không cân đối hơn nhiều nhìn nó thật tương xứng với chiều cao hạn chế của tôi.
Cái ghế ngồi sau xe được làm bằng i nốc trông sáng lắm nhìn rất gọn gàng và cân đối. Cái xích xe không to như xe của mẹ và được chắn bằng một tấm nhựa mỏng nhưng rất cứng. Mẹ tôi trêu chắn như này thì đạp xe không bị rách quần rồi. Chả là tôi rất sợ đi xe của mẹ vì lần nào đi tôi cũng bị vướng cái quần vài xích xe nên bị rách gấu quần. Chiếc bàn đạp nhỏ nhắn màu tối, nâng bước chân tôi trên mỗi con đường xa .
Ngồi trên xe, đôi chân em liên hồi quay vòng theo chiếc bàn đạp. Từng làm gió đùa trên mái tóc, rồi chạy đua với em tới trường. Đó là những thời khắc tuyệt vời mỗi ngày mới đến của em. Em mong chiếc xe sẽ không quên đồng hành cùng em trong những chặng đường tiếp theo.
Tôi không biết chiếc xe đạp có từ bao giờ,,chắc cũng từ lâu lắm và ai phát minh sáng chế thì thú thực cũng chẳng biết..Trong trí nhớ của tôi hình ảnh chiếc xe đạp lúc xa, lúc gần và đôi lúc tôi cảm giác chiếc xe đạp như một nguời lữ hành đơn độc,mải miết đi, đi mãi?????????
Ngày bé, bài học mà ba tôi dạy cùng với học toán và viết đó là sửa xe đạp..Quả thật tôi chẳng thích thú gì cho lắm với việc tháo xe ra sửa, tập vá xăm, làm lại dây phanh..và nhớ những chi tiết phức tạp như gác đờ bu, gác ba ga,,,vvv..vì tôi rất ghét phải sửa xe.Ây thế mà chiếc xe đạp lại là nguồn thu của tôi các bạn ạ..Ba tôi thỉnh thoảng cho tiền với mục đích là đề phòng tôi bị hỏng xe dọc dường..đó là những khoản tiền không nhỏ chút nào và tôi tha hồ mua đủ các thứ trên đời mà chẳng thể nào nhớ hết..còn chiếc xe thì được tôi đối xử vô tôi vạ, quăng quật khắp nơi khắp chốn.( làm lưới đá cầu ,đi bơi,, đá bóng vv?) Nghĩ lại thì mới thấy chiếc xe dạp thực có nhiều ích lợi.. là một người bạn nhẫn nại , không bao giờ biết kêu ca phàn nàn.( Nhiều lúc nghĩ thằng nào nó đối xử với mình như vậy chắc là mình cho nó không còn răng nữa) Và thú thực tôi cũng không phải là một người chu đáo, cẩn thận nên chiếc xe của tôi thật là tội nghiệp, thực sự phải là một người vô cùng can đảm và liều lĩnh mới dám đi chiếc xe của tôi vì nó luôn trong trạng thái không có gì cả ( không phanh, không tiền, và không đủ thời gian? lúc nào cũng phi như điên mỗi lúc muôn giờ học)? những lúc ấy cảm giác như Amstrong vòng quanh nước Pháp?
Cuộc sống thật kỳ diệu?tình cờ tôi có một chuyến đi rất xa đến một thành phố xa lạ và không một ai quen biết. Tôi phải bắt đầu một cuộc sống tự lập..Bắt đầu là phương tiện đi lại..lúc này đối với cậu học sinh như tôi thì mua một chiếc xe cũng là cả một vấn đề Ấy thế mà tôi cũng đã chắt chiu, ky cóp mãi mới mua được chiếc xe đạp cũ đấy các bạn ạ?.cảm giác lúc đó thì thật khó tả, tự hào vì mình đã biết lao động và việc đầu tiên là mua một dây xích đại tướng + với một chiếc khoá to khủng khiếp có thể làm nản lòng bất cứ một âm mưu đen tối nào .Nhờ chiếc xe đạp ấy tự nhiên tôi thay đổi hẳn tính nết?.chiều nào cũng lau chùi chiếc xe?nhiều hơn cả số lần tôi tắm trong ngày..tôi phải cám ơn chiếc xe vì đã đưa tôi đi khắp mọi nơi, làm bạn với tôi trong những ngày tháng xa nhà?Gò mình trên chiếc xe đạp,,,bất kể mưa nắng thấy mình khoẻ mạnh vững vàng hơn lên..yêu đời và yêu mình? ?oXe đạp ơi đã xa rồi còn đâu??
Tuần trước là sinh nhật tôi, tôi vui lắm vì được nhận rất nhiều quà của ba mẹ và cả bạn bè nữa. Quà nào tôi cũng thích nhưng có lẽ thích nhất là chiếc xe đạp mà bố mua cho tôi.
Đó là một chiếc xe mini màu hồng là dòng xe Việt Nhật. Chiếc xe cao chừng một mét hai bánh xe to . Bố tôi bảo hai bánh xe to như thế thì đạp mới nhanh mà không tốn sức. Tôi thích lắm ngồi luôn lên xe đạp thử một vòng quanh xóm. Chiếc xe còn mới tinh và màu hồng trông rất điệu thế nên khi tôi đi ra khỏi nhà là mọi người đều nhìn theo chiếc xe thoáng tại nghe tiếng mấy đứa bé xóm bên khen chiếc xe đẹp quá.
Chiếc xe có cái giỏ trắng nhìn rất xinh, trên đó tôi gắn thêm một con gấu bông nhỏ vô cùng dễ dương. Hai cái phanh xe cũng có màu trắng, tôi buộc thêm vào đó một cái nơ màu hồng nhìn rất là điệu đà không lẫn vào đâu được. Bố trêu tôi xe thì sản xuất nhiều cái nào cũng giống nhau nhưng xe của con gái bố thì không hề giống cái xe nào vì nó được tôi trang trí lên đó đủ thứ màu sắc.
Tiếp theo đó là cái chuông, bộ phận này của cái xe làm tôi thích nhất, để mỗi khi sang đường đông thì tôi nhấn chuông cho mọi người biết để tránh. Những lúc như thế tiếng chuông kêu lên kính công nghe thật vui tai. Mỗi lúc tôi không có ở nhà là thằng em nghịch ngợm lại kéo chuông kêu inh ỏi nó vừa nhấn vừa cười thích lắm. Có lần tôi bắt được nó nghịch xe tôi tôi la lên nó vẫn không sợ nó bảo được bố mua cho xe đạp thích thế còn gì cho em chơi chút. Tôi thấy thế nên cũng không mắng nó nữa.
Cái yên xe màu ngả bạc khi ngồi lên thì rất êm nhưng tôi lại quá thấp so với cái yên đó nên bố đã phải đi sửa lại cho nó thấp xuống. Tôi cứ lo là khi hạ nó xuống sẽ không còn đẹp nữa nhưng khi bố mang về thì tôi lại hoàn toàn ưng ý, chiếc xe không cân đối hơn nhiều nhìn nó thật tương xứng với chiều cao hạn chế của tôi.
Cái ghế ngồi sau xe được làm bằng i nốc trông sáng lắm nhìn rất gọn gàng và cân đối. Cái xích xe không to như xe của mẹ và được chắn bằng một tấm nhựa mỏng nhưng rất cứng. Mẹ tôi trêu chắn như này thì đạp xe không bị rách quần rồi. Chả là tôi rất sợ đi xe của mẹ vì lần nào đi tôi cũng bị vướng cái quần vài xích xe nên bị rách gấu quần. Chiếc bàn đạp nhỏ nhắn màu tối, nâng bước chân tôi trên mỗi con đường xa .
Ngồi trên xe, đôi chân em liên hồi quay vòng theo chiếc bàn đạp. Từng làm gió đùa trên mái tóc, rồi chạy đua với em tới trường. Đó là những thời khắc tuyệt vời mỗi ngày mới đến của em. Em mong chiếc xe sẽ không quên đồng hành cùng em trong những chặng đường tiếp theo.
Quay đều ?..Quay đều?.Quay đều???..
Tôi không biết chiếc xe đạp có từ bao giờ,,chắc cũng từ lâu lắm và ai phát minh sáng chế thì thú thực cũng chẳng biết..Trong trí nhớ của tôi hình ảnh chiếc xe đạp lúc xa, lúc gần và đôi lúc tôi cảm giác chiếc xe đạp như một nguời lữ hành đơn độc,mải miết đi, đi mãi?????????
Ngày bé, bài học mà ba tôi dạy cùng với học toán và viết đó là sửa xe đạp..Quả thật tôi chẳng thích thú gì cho lắm với việc tháo xe ra sửa, tập vá xăm, làm lại dây phanh..và nhớ những chi tiết phức tạp như gác đờ bu, gác ba ga,,,vvv..vì tôi rất ghét phải sửa xe.Ây thế mà chiếc xe đạp lại là nguồn thu của tôi các bạn ạ..Ba tôi thỉnh thoảng cho tiền với mục đích là đề phòng tôi bị hỏng xe dọc dường..đó là những khoản tiền không nhỏ chút nào và tôi tha hồ mua đủ các thứ trên đời mà chẳng thể nào nhớ hết..còn chiếc xe thì được tôi đối xử vô tôi vạ, quăng quật khắp nơi khắp chốn.( làm lưới đá cầu ,đi bơi,, đá bóng vv?) Nghĩ lại thì mới thấy chiếc xe dạp thực có nhiều ích lợi.. là một người bạn nhẫn nại , không bao giờ biết kêu ca phàn nàn.( Nhiều lúc nghĩ thằng nào nó đối xử với mình như vậy chắc là mình cho nó không còn răng nữa) Và thú thực tôi cũng không phải là một người chu đáo, cẩn thận nên chiếc xe của tôi thật là tội nghiệp, thực sự phải là một người vô cùng can đảm và liều lĩnh mới dám đi chiếc xe của tôi vì nó luôn trong trạng thái không có gì cả ( không phanh, không tiền, và không đủ thời gian? lúc nào cũng phi như điên mỗi lúc muôn giờ học)? những lúc ấy cảm giác như Amstrong vòng quanh nước Pháp?
Cuộc sống thật kỳ diệu?tình cờ tôi có một chuyến đi rất xa đến một thành phố xa lạ và không một ai quen biết. Tôi phải bắt đầu một cuộc sống tự lập..Bắt đầu là phương tiện đi lại..lúc này đối với cậu học sinh như tôi thì mua một chiếc xe cũng là cả một vấn đề Ấy thế mà tôi cũng đã chắt chiu, ky cóp mãi mới mua được chiếc xe đạp cũ đấy các bạn ạ?.cảm giác lúc đó thì thật khó tả, tự hào vì mình đã biết lao động và việc đầu tiên là mua một dây xích đại tướng + với một chiếc khoá to khủng khiếp có thể làm nản lòng bất cứ một âm mưu đen tối nào .Nhờ chiếc xe đạp ấy tự nhiên tôi thay đổi hẳn tính nết?.chiều nào cũng lau chùi chiếc xe?nhiều hơn cả số lần tôi tắm trong ngày..tôi phải cám ơn chiếc xe vì đã đưa tôi đi khắp mọi nơi, làm bạn với tôi trong những ngày tháng xa nhà?Gò mình trên chiếc xe đạp,,,bất kể mưa nắng thấy mình khoẻ mạnh vững vàng hơn lên..yêu đời và yêu mình?
?oXe đạp ơi đã xa rồi còn đâu??