Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm.Mẹ bảo:
– Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con. Lúc nắng mẹ kéo tay con:
– Đi nhanh lên kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố. Lúc râm con đi chậm, mẹ mắng:
– Đang lúc mát trời, nhanh lên kẻo nắng bây giờ!
Con ngỡ ngàng: Sao nắng, sao râm đều phải vội?
Trời vẫn nắng vẫn râm…
Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: Đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
1/Trong caua chuyện, người mẹ giục con phải đi nhanh ở những đoạn đường nào?
2/Người mẹ giải thích như thế nào cho câu hỏi băn khoăn của người con:”Sao nắng, sao râm đều phải vội?”.
3/Theo anh/chị, với hình ảnh so sánh”Con đê dài hun hút như cuộc đời” thì những ”bóng nắng, bóng râm” trên đường có thể mang nghĩa gì?
4/Câu kết truyện:”Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đờ, lúc nào cũng phải nhanh lên” phản ánh thực tế nào chúng ta gặp trong cuộc đời?
Anh/chị hãy lý giải nguyên nhân của thực tế đó
1, Trong câu chuyện, người mẹ giục người con phải đi nhanh trong cả lúc trời nắng và cả khi trời có bóng râm
2, Người mẹ không có câu trả lời cho băn khoăn của người con ”Sao nắng, sao râm đều phải vội?” mà điều đó là do người con tự giác ngộ và tự hiểu sau này
3, Với hình ảnh so sánh “Con đê dài hun hút như cuộc đời” thì những bóng nắng, bóng râm chính là những thăng trầm, hoàn cảnh cuộc sống khác nhau của đời người. Cuộc đời dài tựa như một cuộc hành trình sẽ có những lúc thăng trầm, lúc khó khăn và lúc thuận buồm xuôi gió.
4, Câu kết truyện phản ánh việc chúng ta cứ mải chạy theo những điều hạnh phúc và những thứ hào nhoáng bên ngoài cuộc đời mà quên đi rằng ở nhà vẫn có bố mẹ yêu thương và chờ đón. Ta vẫn nghĩ rằng mình sẽ báo hiếu cha mẹ khi thành công, ta sẽ đợi đến khi mình thành công để đáp đền công ơn cha mẹ. Nhưng cuộc sống đâu có dài như vậy, nếu như ta không đáp đền công ơn của cha mẹ ngay từ hiện tại thì sau này mãi mãi chỉ còn là sự tiếc nuối. Nguyên nhân của việc này có lẽ là cuộc sống bận rộn, những đứa con dường như chẳng thể có thời gian để luôn dành thời gian cho gia đình bố mẹ và cũng có khi ta vô tâm, mải mê chạy theo những thứ hào nhoáng để rồi quên đi mất cha mẹ ở nhà.