0 bình luận về “Crm nghĩ của em về đoạn KẾT của truyện lão hạc”
-Kết thúc của văn bản Lão Hạc là cái chết đột ngột và bất ngờ của lão. Lão dùng bã chó để chết bởi vì lão thấy có lỗi với con chó của lão( cậu vàng).Vì lão Hạc quá thiếu thốn nên buộc phải bán chú chó, Lão luôn để dành tiền để con lão cưới vợ vì lão rất yêu con của mình, lão sợ mỗi khi lão đau ốm bệnh tật phải tốn tiền mua thuốc , tốn tiền ăn uống mỗi ngày.
– Cậu vàng bị bán đi! có vẻ là quyết định khó khăn nhất đời ông Lão, năm đồng Đông Dương là một số tiền to. Nhất là những buổi đói, nhưng Lão Hạc bán cậu không phải vì đồng tiền,bởi” gạo thì cứ kém đi mãi” mà một ngày thì phải lo ba hào gạo.Lão Hạc sợ cậu vàng sẽ trở thành gánh nặng nên phải bán cậu vàng, nhưng bán cậu vàng rồi thì lão ngày càng đâu khổ dày vò chình mình trong trâm trạng trĩu nặng.
– lão Hạc đã chọn cho mình cái chết như một sự tự giải thoát cho chính mình. Việc lão Hạc tự chọn lấy cái chết để giữ trọn mảnh vườn cho con của mình, cái chết tự nguyện của lão xuất phát từ lòng thương con âm thầm mà lớn lao, từ lòng tự trọng thật đáng kính. Qua đó ta thêm trân trọng tấm lòng, đức hi sinh cho con của một người cha nghèo. Vậy nhưng, vì sao lão lại chọn cái chết bi thảm là ăn bả chó?
– Lão hoàn toàn có thể lựa chọn một cái chết êm dịu, nhẹ nhàng và ít đau đớn hơn. Bởi lẽ lão sống cả đời chân thực, chưa biết lừa dối một ai. Vậy mà cậu Vàng – người bạn tâm tình, trung thành với lão mà lão lỡ lừa dối nó. Lão đã lừa để cậu Vàng phải chết thì giờ đây lão cũng phải chết theo kiểu một con chó bị lừa. Đó như một sự tự trừng phạt của lão dành cho mình. Người đọc không khỏi xót xa, thương cảm cho một tấm lòng nhân hậu, trung thực đáng quý ở con người nghèo khổ nhưng thanh cao ấy.
=> Đọc kĩ văn bản truyện ta sẽ thấy, cái gọi là “sự tàn ác, bất nhân của xã hội thực dân phong kiến” thực sự khá mờ nhạt, chỉ được thể hiện qua chi tiết thằng con trai lão Hạc phải đi phu đồn điền. Những người sống xung quanh lão, trong đó có ông giáo và vợ ông cùng bà con làng xóm, đều là những người tốt. Họ chưa biết quan tâm và yêu thương những người khổ cực vì họ cũng là những người cực khổ để vật lộn mưu sinh. Chế độ phong kiến không quan tâm nhiều đến nhân dân, vua chúa chỉ nghĩ đến bản thân mình. Vật chất và tinh thần của người dân không được ai chú tâm đến, người dân nghèo khổ, đói chết cũng không là vấn đề của những người bề trên.
-Kết thúc của văn bản Lão Hạc là cái chết đột ngột và bất ngờ của lão. Lão dùng bã chó để chết bởi vì lão thấy có lỗi với con chó của lão( cậu vàng).Vì lão Hạc quá thiếu thốn nên buộc phải bán chú chó, Lão luôn để dành tiền để con lão cưới vợ vì lão rất yêu con của mình, lão sợ mỗi khi lão đau ốm bệnh tật phải tốn tiền mua thuốc , tốn tiền ăn uống mỗi ngày.
– Cậu vàng bị bán đi! có vẻ là quyết định khó khăn nhất đời ông Lão, năm đồng Đông Dương là một số tiền to. Nhất là những buổi đói, nhưng Lão Hạc bán cậu không phải vì đồng tiền,bởi” gạo thì cứ kém đi mãi” mà một ngày thì phải lo ba hào gạo.Lão Hạc sợ cậu vàng sẽ trở thành gánh nặng nên phải bán cậu vàng, nhưng bán cậu vàng rồi thì lão ngày càng đâu khổ dày vò chình mình trong trâm trạng trĩu nặng.
– lão Hạc đã chọn cho mình cái chết như một sự tự giải thoát cho chính mình. Việc lão Hạc tự chọn lấy cái chết để giữ trọn mảnh vườn cho con của mình, cái chết tự nguyện của lão xuất phát từ lòng thương con âm thầm mà lớn lao, từ lòng tự trọng thật đáng kính. Qua đó ta thêm trân trọng tấm lòng, đức hi sinh cho con của một người cha nghèo. Vậy nhưng, vì sao lão lại chọn cái chết bi thảm là ăn bả chó?
– Lão hoàn toàn có thể lựa chọn một cái chết êm dịu, nhẹ nhàng và ít đau đớn hơn. Bởi lẽ lão sống cả đời chân thực, chưa biết lừa dối một ai. Vậy mà cậu Vàng – người bạn tâm tình, trung thành với lão mà lão lỡ lừa dối nó. Lão đã lừa để cậu Vàng phải chết thì giờ đây lão cũng phải chết theo kiểu một con chó bị lừa. Đó như một sự tự trừng phạt của lão dành cho mình. Người đọc không khỏi xót xa, thương cảm cho một tấm lòng nhân hậu, trung thực đáng quý ở con người nghèo khổ nhưng thanh cao ấy.
=> Đọc kĩ văn bản truyện ta sẽ thấy, cái gọi là “sự tàn ác, bất nhân của xã hội thực dân phong kiến” thực sự khá mờ nhạt, chỉ được thể hiện qua chi tiết thằng con trai lão Hạc phải đi phu đồn điền. Những người sống xung quanh lão, trong đó có ông giáo và vợ ông cùng bà con làng xóm, đều là những người tốt. Họ chưa biết quan tâm và yêu thương những người khổ cực vì họ cũng là những người cực khổ để vật lộn mưu sinh. Chế độ phong kiến không quan tâm nhiều đến nhân dân, vua chúa chỉ nghĩ đến bản thân mình. Vật chất và tinh thần của người dân không được ai chú tâm đến, người dân nghèo khổ, đói chết cũng không là vấn đề của những người bề trên.
# Bạn tham khảo ạ
Chúc bạn học tốt!