đề 1: em hãy tả lại một nhân vật có ngoại hình khác thường mà em đã học hoặc em đã biết. đề 2 : có lần trong bữa cơm chiều của gia đìn, em đã gây ra

đề 1: em hãy tả lại một nhân vật có ngoại hình khác thường mà em đã học hoặc em đã biết.
đề 2 : có lần trong bữa cơm chiều của gia đìn, em đã gây ra một việc khiến cha mẹ buồn. Em hãy viết bài văn tả lại sự việc đó.
đề 3 : Em đã gặp ông tiên trong truyện cổ dân gian. Hãy miêu tả lại hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng của em.
2 bài đề 1 và 2 là viết đoạn văn. Một trong bà đề này sẽ có trong bài thi. Giúp mình với thứ ba thi rồi, ai đúng cho điểm và hay nhất

0 bình luận về “đề 1: em hãy tả lại một nhân vật có ngoại hình khác thường mà em đã học hoặc em đã biết. đề 2 : có lần trong bữa cơm chiều của gia đìn, em đã gây ra”

  1. đề 1 :Ngày hôm qua, nhân dịp cuối tuần, em đã cùng mẹ đi ăn kem ở bờ hồ. Vì người đến chơi rất đông, nên em đã đứng ở bên ngoài chờ mẹ vào mua kem. Lúc đó, em đã được gặp một người có vẻ ngoài khiến em mãi cũng không thể quên được.

    Đó là một bác hoặc là một ông, em không thể đoán được độ tuổi, bởi vẻ bề ngoài hết sức khắc khổ và cơ cực. Nhưng có lẽ, em sẽ gọi là ông cho dễ xưng hô. Ông ấy ngồi trên vỉa hè, với một chiếc hộp sắt cũ móp méo trước mặt, đựng đầy những đồng tiền lẻ. Chỉ thế cũng đủ để biết ông ấy làm nghề gì. Làn da ông có màu như màu đồng cổ, nhăn nheo. Khuôn mặt gầy, hốc hác, đôi mắt trũng sâu. Trên cằm lún phún những râu. Mái tóc ông dài lòa xòa che hết cả trán, màu trắng đen xen kẽ. Trên người ông mặc bộ trang phục không rách tả tơi, không rõ màu sắc ban đầu. Đôi chân trần nứt nẻ, dẫm trực tiếp xuống nền đất. Cạnh ông, còn có một chiếc túi vải cũ sờn màu, đựng đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Điều khiến em thực sự bất ngờ, chính là đôi tay của ông. Từ phần khuỷu tay đổ xuống, nguyên bàn tay của ông quặp vào bên trong, không thể cử động bình thường được. Có lẽ chính vì như thế, nên ông mới trở nên khốn khổ đến như vậy.

    Giữa dòng người tấp nập ngược xuôi vui chơi trên bờ hồ, với những bộ trang phục sạch sẽ, xinh đẹp. Một người đàn ông khốn khổ ngồi trên bệ đá khiến em thương xót không thôi. Chỉ tưởng tượng những ngày qua ông đã sống bất hạnh như thế nào là em đã buồn đến muốn khóc. Suy nghĩ một hồi, em đã mở túi của mình ra, bên trong có một hộp sữa, một túi bánh và hai trăm nghìn đồng tiền bà nội thưởng cho em vì đã đạt kết quả cao trong kì thi hùng biện cấp thành phố. Lúc cầm số tiền ấy, em đã nghĩ ngay sẽ ăn gì, mua gì khi theo mẹ lên bờ hồ chơi. Nhưng nhìn ông lão, những đắn đo trong em biến mất ngay. Trước sự ngạc nhiên của ông, em để sữa bánh, và tiền vào chiếc hộp. Rồi cúi chào ông, chạy vội về cửa hàng chờ mẹ tiếp. Em biết, những thứ ấy sẽ không giúp được gì nhiều cho ông, nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm rồi.

    Lúc mẹ quay lại, em có kể cho mẹ nghe điều mình vừa làm, mẹ rất vui và đã hôn em một cái thật to. Mẹ bảo em dẫn lại chỗ ông, để giúp ông thêm một chút nhưng lúc này ông đã đi đâu mất rồi. Trở về nhà, lòng em cứ có cái gì đó nặng nề, khó chịu. Có lẽ bởi hình ảnh người đàn ông tội nghiệp ấy vẫn còn quẩn quanh mãi trong đầu của em.

    đè 3:

    Đêm nay trời đã oi bức lại có trăng rất đẹp. Ngồi trong góc học tập nhìn ra thấy mấy cây bưởi có vòm lá xanh đen dáng như giơ lên đỡ lấy anh trăng. Vài tiếng cú mèo kêu ở trên cây nhãn đằng sau nhà làm em cảm giác đêm đã về khuya.

    Em nằm xuống giường ngủ thiếp đi và một cơ mơ thật đẹp đã đến. Trong cơn mơ ấy em gặp một ông lão rất đẹp. Ông có mái tóc dài trắng như cước. Trên gương mặt phúc hậu là đôi mắt sang trong, với bộ râu ba chòm thật dài. Ông mặc bộ quần áo màu hồng, tay cầm một phất trần… Em lên tiếng chào:

    – Chào ông ạ, ông có phải là ông tiên không ạ?

    Ông lão cười rất vui, hỏi lại em:

    – Cháu đang mong gặp ông tiên à? Cháu muốn gặp ông tiên làm gì?

    – Dạ, cháu xin ông tiên ban cho cháu cái bút hay phép lạ gì đó để cháu học tập, làm bài tập toán và tập làm văn một cách dễ dàng.

    Ông lão cười rất to và nói tiếp:

    – Ta đúng là ông tiên đây, tưởng cháu mong ước gì chứ chỉ có thế thì ta có thể giúp cháu toại nguyện ngay…

    Em mừng quá, nghĩ bụng chắc ông tiên cho mình cái bút như cái bút của Mã Lương, giúp em có biệt tài về học tập. Nhưng ông lại nói:

    – Ta sẽ không cho cháu một cây bút thần như Mã Lương. Bởi điều đó sẽ làm cháu sẽ ỷ lại vào cây bút thần mà lười biếng. Cháu biết không, trong cuộc sống, chúng ta chỉ có thể đạt được kết quả tốt khi tự mình cố gắng thôi.

    Nghe lời ông tiên nói, em cảm thấy đó là một lời khuyên đúng đắn. Em liền cảm ơn ông và hứa sẽ tự mình cố gắng học tập tốt. Ông tiên mỉm cười nhìn em, nụ cười vô cùng trìu mến và nói: “Nếu cháu có thể cố gắng học tập, cuối năm đạt được kết quả tốt, ông sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt”. Sau khi nói xong ông tiên phất tay áo rồi từ từ bay ra ngoài sân và bay lên.

    Bỗng nhiên, em giật mình tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Em thầm nghĩ sẽ cố gắng học tập để có thể nhận được món quà của ông.

    Bình luận
  2. Đề 1:

    Ngày hôm qua, nhân dịp cuối tuần, em đã cùng mẹ đi ăn kem ở bờ hồ. Vì người đến chơi rất đông, nên em đã đứng ở bên ngoài chờ mẹ vào mua kem. Lúc đó, em đã được gặp một người có vẻ ngoài khiến em mãi cũng không thể quên được.

    Đó là một bác hoặc là một ông, em không thể đoán được độ tuổi, bởi vẻ bề ngoài hết sức khắc khổ và cơ cực. Nhưng có lẽ, em sẽ gọi là ông cho dễ xưng hô. Ông ấy ngồi trên vỉa hè, với một chiếc hộp sắt cũ móp méo trước mặt, đựng đầy những đồng tiền lẻ. Chỉ thế cũng đủ để biết ông ấy làm nghề gì. Làn da ông có màu như màu đồng cổ, nhăn nheo. Khuôn mặt gầy, hốc hác, đôi mắt trũng sâu. Trên cằm lún phún những râu. Mái tóc ông dài lòa xòa che hết cả trán, màu trắng đen xen kẽ. Trên người ông mặc bộ trang phục không rách tả tơi, không rõ màu sắc ban đầu. Đôi chân trần nứt nẻ, dẫm trực tiếp xuống nền đất. Cạnh ông, còn có một chiếc túi vải cũ sờn màu, đựng đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Điều khiến em thực sự bất ngờ, chính là đôi tay của ông. Từ phần khuỷu tay đổ xuống, nguyên bàn tay của ông quặp vào bên trong, không thể cử động bình thường được. Có lẽ chính vì như thế, nên ông mới trở nên khốn khổ đến như vậy.

    Đề 2:

    Tối qua trong lúc phụ mẹ chuẩn bị bữa tối, em đang xới cơm thì không may tuột tay làm vỡ bát. Sợ mẹ biết em đã cố tình dấu nó đi. Nhưng sau đó đã bị bố mẹ phát hiện và đã mắng em 
    Bố mẹ luôn nghĩ em là một đứa con ngoan luôn biết nghe lời, chưa bao giờ phải khiến bố mẹ bận tâm. Nhưng thật sự là em không cố ý làm vợ cái bát đó, chỉ là do lỡ tay thôi mà! Đó là suy nghĩ của em lúc bị bố mẹ mắng, sau khi ngồi bình tĩnh suy ngẫm lại thì em thấy thật sự mình rất có lỗi.truyện là:” Chiều hôm đó em cũng chỉ có ý nghĩ là muốn giúp đỡ mẹ thôi vì mẹ đã vất vả đi làm cả ngày rùi mà tối về lại còn phải thổi cơm, làm thức ăn cho cả nhà nữa thì sẽ rất vất vả. Em vẫn còn bé , còng đang đi học nên không giúp được mẹ nhiều chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu mình tự biết xới cơm thì bố mẹ ma biết sẽ vui và tự hào lắm. Nghĩ vậy nên em vừa lấy bát vừa xới nhưng không may là bát cơm nong quá khiến em tuột tay và làm vỡ nó. Thấy vậy, em vội nhặt hết mảnh sứ len, lấy chổi quét lau chùi cẩn thận.Cho hết mảnh sứ vào túi bóng buộc kỹ rồi cẩn thận để dưới bàn ăn. Cò chỗ cơm bị đổ em cũng cho vào túi buộc lại vứt vào thùng rác. Cứ đinh ninh rằng bố mẹ sẽ không phát hiện ra đâu. ngồi vào bàn ăn , trước khi xới cơm mẹ có hỏi em rằng cái bát sứ của mẹ mới mua ở đâu em có thấy không nhưng em đã thản nhiên coi như không biết mà trả lời mẹ. Bựa cơm gần kết thúc thì không may bố em đã đá phải những mảnh thủy tinh dưới gậm bàn, chỷ máu. mọi người đều ngó xuống bàn thì thấy có túi bóng đựng mảnh bát vỡ. Em giun lắm nhưng đã cố gắng tự chấn an tinh thần mình. tự rưng mẹ đập tay vào vai em và nói có phải con làm vợ cái bát đó của mẹ rồi vứt xuông bàn không? Thật sự em rất mún nói là có , em không thể nói ra được điều đó vì sợ bị bố mẹ mắng nên đã nói không phải. Nhưng không ngờ bố mẹ đã đoán ra . Đúng như em nói , bố mẹ đã mắng em rằng tại sao con lại làm thế , con có biết là minh hư lắm không , mẹ luôn luôn tin tưởng và đạt hết niềm hi vọng vào con nhưng tại sao con lại làm vậy . Mẹ không tránh mắng con vì con làm vợ cái bát của mẹ mà là vì con đã làm sai mà không biết tự nhận lỗi. Lúc đầu mẹ cũng có hỏi con nhưng tại sao con không trả lời mẹ rồi vừa nãy khi bố đá phải nó mẹ hỏi mà con vẫn không nhận. Trong đầu mình lúc đó chỉ có một suy nghĩ rằng tại sao mẹ lại không hiểu cho mình , mình chỉ muốn giúp mẹ thôi. Tại sao vậy? Em đã rất giận bố mẹ nên cũng chẳng giải thích gì hết cả mà chạy thẳng vào phòng . Em đã chợt nhân ra rằng mình đã sai thật rồi . Dáng lẽ mình phải biết nhận lỗi trước những việc mình làm sai chứ tại sao lai không giám thú nhận. Bố mẹ nói đúng em nên biết tự nhận lỗ để rồi có thể sửa chứ không nên làm ra vẻ không biết như vậy. làm thế là nói dối đối với một học sinh thì không nên nói dối bởi nó ảnh hưởng rất lớn đén nhân cách của chính mình sau này. Rồi người ta sẽ nói những điều không hay về bố mẹ mình rằng con nhà vô giáo dục hay con nhà mất dạy. Đúng em cần phải sửa chữa . Em sẽ xin lỗi bố mẹ hứa không tái phạm nữa và sẽ giải thích cho bố mẹ hiểu tại sao minh lại làm vỡ bát chứ không được im lặng như vậy. Chỉ mong sao bố mẹ bỏ qua và tha lội cho em. 
    Qua lần mắc lỗi này em sẽ rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ làm điều gì khiến bố mẹ phải bận tâm hay phiền lòng nữa. Vì tuy đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ thôi nhưng nó có thể ảnh hưởng rất lớn đén tương lai sau này của em.

    Đề 3:

    Hôm qua, em được đọc câu chuyện “Cây tre trăm đốt” về một anh chàng nhà nghèo nhưng luôn cần cù, chịu khó được ông tiên hiện lên giúp đỡ để giúp đỡ anh làm được những công việc mà phú hộ giao cho mình. Đọc xong câu chuyện, em cũng rất muốn được gặp ông tiên một lần trong đời.

    Gặp được ông em sẽ kể cho ông nghe những tâm sự của mình, để biết ông sẽ làm những gì. Thế rồi, một ánh sao băng bay lướt qua, em vội chắp tay cầu nguyện vì chị gái em thường bảo: cầu nguyện trước sao băng thì điều ước của mình sẽ trở thành sự thực. Và bỗng nhiên, một làn khói trắng hiện lên trước mắt em. Không thể tin được ông tiên đã thực sự hiện lên ở trước mắt em.

    Ông hiện lên với em cũng giống như những gì mà em đã hằng tưởng tượng. Ông chưa nói gì mà chỉ nở nụ cười rất mực hiền từ. Hình ảnh của ông cười làm em cảm thấy cực kì thân thiết và an lành, như thế đó là nụ cười của một người ông dành cho cô cháu gái nhỏ của mình. Đôi mắt của ông tiên sáng như những ánh sao trên trời. Ánh mắt như thể nhìn được những suy nghĩ của những người đối diện vậy. Làn da hồng hào, khỏe mạnh.

    Đặc biệt nhất là ông có một bộ râu dài thật dài và có màu trắng như những sợi cước. Bàn tay của ông khẽ vuốt bộ râu ấy. Mái tóc màu trắng của ông được búi lên một cách gọn gàng bằng một chiếc trâm cài bằng gỗ màu nâu nhạt. Đúng như những gì em tưởng tượng. Lúc ấy, em đã không biết phải làm gì, cứ như mình đang nằm mơ vậy. Mọi thứ hiện lên trước mắt mà em vẫn không thể ngờ được. Thấy em không nói gì, ông chỉ cười hiền rồi bảo: “Con muốn gặp ta phải không?”. Lúc này em mới vội cười rồi chào ông. Ông đáp lại bằng những cái gật đầu cùng nụ cười hiền từ, đầy ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Em liền chỉ cho ông thấy căn nhà của mình. Giới thiệu cho ông những thành viên trong gia đình.

    Em khoe cho ông thấy những cố gắng của mình trong học tập để có thể được gặp ông. Bởi em biết ông tiên chỉ yêu những người ngoan ngoãn và chăm chỉ mà thôi. Vừa kể chuyện cho ông nghe mà em cảm thấy thật là hạnh phúc. Ông đã cổ vũ và động viên em hãy cố gắng học tập cho thật là tốt.

    Bỗng tiếng chuông reo vang. Em đang không hiểu chuyện gì cả bởi hình ảnh của ông tiên bỗng như nhạt mất. Sau đó là âm thanh mẹ bảo em dậy để chuẩn bị đi học. Mở mắt, lúc này em mới hiểu hóa ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng đó chỉ là trong giấc mơ em cũng thấy rất vui rồi bởi em biết, có thể ông đã đi vào trong giấc mơ của em để động viên cho em.

     Hít mong bạn đánh giá 5 sao và 1 cảm ơn

    Bình luận

Viết một bình luận