Đề 1: Kể lại một kỷ niệm lần đầu tiên đi học Đề 2: Kể lại một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn Không chép mạng, không chép mạng và không chép mạng Cả

Đề 1: Kể lại một kỷ niệm lần đầu tiên đi học
Đề 2: Kể lại một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn
Không chép mạng, không chép mạng và không chép mạng
Cảm ơn ạ

0 bình luận về “Đề 1: Kể lại một kỷ niệm lần đầu tiên đi học Đề 2: Kể lại một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn Không chép mạng, không chép mạng và không chép mạng Cả”

  1. Bố mẹ là người yêu thương ta nhất, dẫu cho bao lỗi lầm, bao thất bại của chúng ta đều được bố mẹ bao dung tha thứ. Em còn nhớ như in cái lần phạm lỗi của mình khiến ba mẹ buồn lòng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy cay cay ở khoé mắt.
    Hôm đó là ngày lễ, em được nghỉ. Bố mẹ em làm công nhân nên làm cả tháng không có ngày nghỉ. Mẹ giao cho em trách nhiệm ở nhà chăm em. Mẹ dặn:
    – Cháo mẹ có nấu sẵn trên bếp rồi, em ngủ dậy thì con lấy cho em ăn. Bữa trưa mẹ cũng đã chuẩn bị rồi, con xem hâm đồ ăn lại rồi hai anh em cùng ăn.
    Em vâng lời mẹ. Rồi bố chở mẹ đi làm. Nhân lúc em chưa ngủ dậy, cả nhà đi vắng nên em trộm mở máy tính của bố và ngồi chơi điện tử. Vì trò chơi hấp dẫn quá nên em quên khuấy luôn việc trông em. Khi nhỏ em tỉnh dậy, nó khóc quấy cả lên, em xuống dỗ rồi lấy cháo cho nó tự ăn, xong nhanh chóng lên chơi tiếp ván điện tử. Đang chơi say sưa thì tiếng “xoảng ..xoảng” dưới nhà vọng lên, em hoảng hồn bật dậy, hớt hải chạy xuống nhà thì thấy em khóc bù lu bù loa, nước chảy loang khắp nhà, hơi nghi ngút, chân trái của nó đang nằm trong vũng nước sôi. Em hoảng loạn, nhanh chóng tới bế nó ra nhưng không kịp, vì nước nóng quá nên chân em bị bỏng nặng. Em chạy qua nhà bác hàng xóm nhờ bác chở đi bệnh viện rồi gọi bố mẹ vào.
    Nghe tin, mẹ vội vàng vào viện. Sau khi được bác sĩ khám và tiêm thuốc, em đỡ đau hơn, thấy mẹ miệng nó cười toe toét như không có chuyện gì:
    – Con không sao đâu mẹ
    Nhìn nhỏ em mà em vừa thương vừa ân hận. Mẹ đưa mắt nhìn em bằng ánh mắt đầy thất vọng:
    – Mẹ dặn con thế nào mà giờ còn để em bị bỏng như thế này hả Huy? Em cúi gằm mặt xuống, nước mắt chảy ròng:
    – Con xin lỗi mẹ, xin lỗi em, con sai rồi, là con sai rồi
    Mẹ thở dài, suy nghĩ còn bố xoa đầu em, ân cần bảo:
    – Thôi, ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết mình sai thì phải biết cách sửa lỗi, con ạ.
    Em gối đầu vào vai bố, tiếng “dạ” sụt sùi trong dòng nước mắt.
    Đó là kí ức mà em nhớ mãi, từ đó về sau em luôn dặn mình phải luôn nhớ lời bà mẹ và không bao giờ chơi trò chơi ấy một lần nào nữa.

    Bình luận

Viết một bình luận