Đề bài: hãy kể về một việc làm tốt của em khiến bố mẹ và thầy cô vui lòng BÀI THUỘC THỂ LOẠI VĂN TỰ SỰ KẾT HỢP MIÊU TẢ VÈ BIỂU CẢM NHA hãy viết mở bài

Đề bài: hãy kể về một việc làm tốt của em khiến bố mẹ và thầy cô vui lòng
BÀI THUỘC THỂ LOẠI VĂN TỰ SỰ KẾT HỢP MIÊU TẢ VÈ BIỂU CẢM NHA
hãy viết mở bài và tìm ý cho thân bài cho đề trên.
*Lưu ý: k copy, k mạng nhaaa
Thanks nhiềuuuu

0 bình luận về “Đề bài: hãy kể về một việc làm tốt của em khiến bố mẹ và thầy cô vui lòng BÀI THUỘC THỂ LOẠI VĂN TỰ SỰ KẾT HỢP MIÊU TẢ VÈ BIỂU CẢM NHA hãy viết mở bài”

  1. @phamthythaomy1202

            Chà! Trời hôm nay nóng quá. Tôi chỉ muốn phóng thật nhanh về nhà để uống ly nước cam đã để trong tủ lạnh từ sáng. Tôi đang cố gắng chạy về nhà hết tốc lực, tôi bỗng thấy một bà cụ già, lưng khom khom, chân tay hơi run đang xách túi đồ khá nặng, đang loay hoay tìm cách sang đường. Bà vừa cố tiến lên được một tí, lại phải lùi xuống vì có xe chen ngang bà. Bởi vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên xe chật níc, đi đâu cx thấy xe cộ. Tôi đứng suy ngẫm một lát, bỏ ý nghĩ uống ly nước cam đi chạy tới chỗ bà cụ, nâng giúp bà cái túi rồi hỏi:

    – Bà đang cần sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà ạ!

            Bà tay chân run lẩy bẩy nhìn tôi:

    – Không cần đâu, bà cứ đứng chờ một lúc là xe người ta đỡ ngay ấy mak, Cảm ơn cháu!

            Tôi phụng phịu mặt, ra vẻ dỗi hờn trẻ con:

    – Cháu không đưa bà sang được, cháu sẽ bám bà đến khi bà sang được thì thôi đấy! – tôi cười.

    – Cái con bé này, thật là….Thôi được rồi cũng được, vậy phiền cháu giúp bà qua đường nhé?

    – Vâng ạ!

            Tôi “vâng” một cách dõng dạc rồi dẫn bà từng bước từng bước sang. Tuy thế nhưng tôi vẫn không quên quy tắc giao thông là sang đường là phải giơ tay xin đường. Chỉ khoảng một lúc thôi, tôi và bà đã snag đường một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi cười và nói:

    – Vậy là sang đường an toàn rồi ạ! Thôi cháu về đây ạ!

    – Ừ cháu về cẩn thận nhé! Cảm ơn cháu nhiều!

            Tôi vẫy tay nhìn bà đi, tuy thế nhưng tôi vẫn không an tâm. Chờ đến khi nào bà đi khuất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi mới an tâm đi bộ về. Trong quãng đường đi về lòng tôi cứ vui sướng khó tả. Mới về tới nhà đã nhảy bổ vào mẹ mà khoe, kể hết chuyện cho mẹ. Mẹ xoa đầu tôi mà khen:

    – Con thế là ngoan lắm! Cứ cố gắng mà phát huy nhé!

            Cả tối hôm đó, tôi cứ khoe mãi về chuyện đó, cả nhà tôi cứ nức nở khen. Nhắm mắt rồi mà hình tượng bà cụ khi tôi dẫn sang và diễn biến sự việc đó cứ hiện diện trong đầu tôi. 

    #chucbanhoctotnhe;333 

    Bình luận
  2.      

    Hè năm ngoái, em đã làm được việc tốt là cứu một em nhỏ khỏi chết đuối trên đoạn sông chảy qua làng. Em còn nhớ rõ là nghỉ hè được vài ngày, em đăng kí học lớp võ Karate của Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện. Tuần ba buổi, em đạp xe đi tập từ sáng sớm, đến trưa mới về. Karate quả là một môn võ hấp dẫn vô cùng, nhất là đối với lứa tuổi thiếu niên. Cũng bởi say mê tập luyện mà em không ngại đường xa, nắng nôi vất vả.

    Một buổi trưa, em về đến gần đầu làng thì thấy mấy bé trai đang kêu thất thanh: “Cứu với! Có người chết đuối!”. Nhìn xuống mặt sông lấp lóa, em thấy một em bé đang nhấp nhô, chới với. Quẳng vội chiếc xe đạp ven đường, em lao xuống nước, bơi nhanh về phía đó. Trong đầu em chỉ có một ý nghĩ là phải cứu bằng được em bé nọ.

    Năm sải, mười sải vẫn chưa tới nơi. Khúc sông Ninh chảy qua làng em nước khá xiết. Em bé đã bị cuốn ra gần giữa dòng. Tình thế vô cùng nguy ngập, không nhanh không kịp. Em ngoi lên hít một hơi dài rồi gắng hết sức để bơi. Rất may, em đã nắm được tóc đứa bé. Cậu bé trong cơn kinh hoàng cứ túm chặt lấy em. Vất vả lắm em mới đưa được bé vào bờ.

    Đuối sức, em nằm vật ra bờ sông thở dốc, chân tay rã rời. Lúc này, lũ trẻ cũng đã gọi bố mẹ em bé và một số dân làng ra tới nơi. Một cụ già nắm chân cậu bé dốc ngược, quay mấy vòng. Cu cậu ộc ra bao nhiêu là nước rồi dần dần tỉnh lại. Mẹ cậu bé ôm lấy con khóc nức nở. Tự nhiên nước mắt em cũng trào ra vì xúc động. Bố cậu bé nâng em dậy, vừa khóc vừa cảm ơn em.

    Đám đông theo em về tận nhà. Thấy xôn xao ngoài ngõ, ông bà, bố mẹ em chạy cả ra. Nghe mọi người kể lại đầu đuôi câu chuyện, bố xiết chặt em vào lòng và nói: “Khá lắm, con trai bố khá lắm! Bố tự hào về con!”. Chuyện em cứu sống cậu bé Tùng lan nhanh khắp làng. Sau đó em trở thành “người hùng” của đám trẻ con trong xóm. Thỉnh thoảng được em dạy cho một vài thế võ, chúng thích mê, càng coi em là “thần tượng”.

    Chuyện đó trở thành một kỉ niệm đẹp trong đời, mỗi lần nhớ đến em lại thấy vui vui. Còn cu cậu suýt chết đuối ngày nào, giờ cũng đã học lớp năm rồi đấy. Đương nhiên, cậu ta xin được làm “cái đuôi” rất dễ thương của anh “Nghĩa võ” – cái tên mà lũ trẻ yêu mến đặt cho em.

    @Nhicute

    @neuhaythichominh1ctlhaynhatnha

    @minhkhongcopymangdau,boiduonga

    Bình luận

Viết một bình luận