Đề bài : làm bài văn biểu cảm về người mà em yêu quý
Giúp mik nha 6 h là mik đi học rồi và đừng chép trên mạng nha mik sẽ vote 5 sao cho và câu trả lời hay nhất
Đề bài : làm bài văn biểu cảm về người mà em yêu quý
Giúp mik nha 6 h là mik đi học rồi và đừng chép trên mạng nha mik sẽ vote 5 sao cho và câu trả lời hay nhất
Mưa về trên khu phố khuya sao não nề
Thân mẹ tôi đã ướt đẫm vì đường dài
Thương mẹ tôi hi sinh suốt cả cuộc đời
Mong đời tôi luôn ấm êm.
Đó là những câu hát da diết, não nề trong ca khúc Mẹ tôi. Những câu hát ấy, đã gợi lên trong em những yêu thương, quý mến về người mẹ của mình – một người mẹ luôn tần tảo sớm hôm, một lòng vì con cái.
Mẹ em là giáo viên tiểu học, năm nay đã 48 tuổi. Mẹ có vóc dáng cao, gầy, nhìn qua ai cũng nghĩ là rất yếu đuối, mỏng manh. Thế nhưng ẩn bên trong cơ thể mảnh mai ấy, là một nguồn sức mạnh to lớn, vĩ đại, có thể khiêng lên cả một bầu trời cho em. Mẹ có mái tóc đen, dài đến giữa lưng. Mỗi khi đi dạy, mẹ lại tết gọn ở phía sau lưng. Vì những đêm dài thức khuya soạn giáo án trong đêm khuya, nên mắt mẹ em yếu đi, phải đeo kính suốt ngày. Mẹ có khuôn mặt tròn phúc hậu, cùng một nụ cười dịu dàng. Chính vì thế, mà mẹ có thể nhanh chóng khiến mọi cô cậu học trò yêu mến ngay lần gặp đầu tiên. Bàn tay mẹ thon dài, có vết chai dày ở đầu ngón tay, do nhiều năm cầm bút, cầm phấn. Giọng nói của mẹ vô cùng trong trẻo, mềm mại, ai cũng thích lắng nghe. Mỗi khi mẹ giảng bài, là học sinh lại say sưa theo dõi.
Mỗi ngày, mẹ luôn bận rộn để soạn giáo án, chuẩn bị cho buổi dạy, lại phải dành thêm thời gian để kèm cho những học sinh yếu trong lớp, rồi lại chấm bài, họp phụ huynh. Thế nhưng, mẹ vẫn luôn ưu tiên dành rất nhiều thời gian cho em. Để em luôn có cảm giác được mẹ quan tâm, yêu thương, chăm sóc. Mỗi sáng, em được mẹ đánh thức, cùng mẹ ăn sáng rồi lại được mẹ chở đến trường. Buổi chiều, em sẽ cùng mẹ về nhà. Tối tối, em ngồi học bài ở bên chiếc bàn mẹ soạn giáo án. Mỗi khi em có bài nào không hiểu, mẹ sẽ dừng lại giải thích cho em. Những lúc mẹ kèm cho học sinh, em sẽ ngồi cạnh lắng nghe. Đôi khi em còn là trợ thủ của mẹ, giúp mẹ xóa bảng, phát vở. Cứ thế, mọi khoảnh khắc trong ngày của em luôn có mẹ bên cạnh.
Có một lần em bị điểm kém môn Toán. Nguyên nhân là do em không cẩn thận lúc làm bài, viết nhầm đáp án. Hôm ấy, mọi người ai cũng rất ngạc nhiên, cô giáo còn có phần thất vọng nữa. Lúc ra chơi, em nghe thấy các bạn xì xào rằng, con gái của cô giáo mà lại làm sai bài toán dễ như vậy, thật không ngờ… Những lời bàn tán ấy khiến em vốn đã buồn vì bị điểm kém lại càng buồn bã hơn. Em cảm giác như mình đã khiến mẹ phải xấu hổ. Đau khổ vô cùng, tối hôm ấy, em đã không ăn cơm mà ngồi khóc ở trong phòng. Một lát sau, mẹ vào phòng, khẽ vuốt tóc em và nói:
– Thôi, con nín đi nào, con gái của mẹ không có gì phải khóc cả. Đó chỉ là một nhầm lẫn nhỏ thôi mà. Lần sau con lại cẩn thận hơn là được. Không sao đâu.
Lúc ấy, em liền ôm lấy mẹ, vừa khóc vừa nói:
– Mẹ ơi, con đã làm mẹ phải xấu hổ rồi. Con thật là ngu ngốc…
– Không, không phải như thế! – Mẹ ngắt lời em. Chờ em ngừng khóc mẹ mới nói tiếp:
– Con người ai cũng có thể có sai lầm. Chỉ cần con nhận ra và
biết sửa sai là được. Con của mẹ đã hiểu được lỗi sai của mình nên mẹ rất vui. Và con cũng không hề làm mẹ xấu hổ. Sao mẹ lại xấu hổ khi con của mẹ biết hối hận vì sai lầm của mình chứ.
– Nhưng con là con của cô giáo mà lại sai bài toán đơn giản như thế mà… – Em ngập ngừng trả lời mẹ.
Mẹ liền nói:
– Con của cô giáo thì làm sao chứ. Con vẫn là một cô bé lớp 7 bình thường mà, cũng sẽ có lúc điểm cao, lúc điểm thấp chứ. Mẹ cảm thấy điều đó hết sức bình thường, chẳng hề cảm thấy xấu hổ gì cả. Chỉ cần con luôn cố gắng hết sức mình là được. Con hiểu ý mẹ không.
– Con hiểu rồi ạ! – Em trả lời mẹ bằng sự hạnh phúc ngập tràn.
Sau đó, em liền ra bếp ăn cơm. Ở đó, bố cũng đang ngồi chờ em bằng ánh mắt hiền từ. Vậy là em vừa ăn, vừa cười nói, nụ cười rạng rỡ lại trở về trên khuôn mặt vẫn còn chưa khô nước mắt của em. Sau lần ấy, em lại càng thêm yêu quý mẹ của mình hơn. Mỗi ngày, em luôn cố gắng nỗ lực hết sức mình để làm cho mẹ vui vẻ. Vì em muốn mẹ sẽ được tự hào về em. Ngoài ra, vào những thời gian rảnh, em còn giúp mẹ làm việc nhà như quét nhà, nấu cơm, rửa bát, phơi áo quần… để mẹ có thời gian được nghỉ ngơi.
Em mong rằng thời gian trôi thật chậm, để mẹ luôn mạnh khỏe, sống bên cạnh em thật lâu, thật lâu. Nhưng em cũng mong thời gian trôi thật nhanh để em lớn lên, báo đáp, chở che cho mẹ, bù đắp những vất vả mà mẹ đã gồng gánh trong bao năm qua. Tất cả những mong muốn trái ngược ấy, đều xuất phát từ một điều duy nhất – đó chính là tình yêu mẹ cháy bỏng trong trái tim của em.
Trong đời học sinh, ai mà chẳng dành những tình cảm đặc biệt mến thương cho thầy, cô giáo – những người đem lại cho chúng ta những tri thức vô bờ bến, tôi cũng vậy. Và có lẽ dòng thời gian sẽ chẳng bao giờ vùi lấp tình cảm của tôi dành cho cô Thủy – một người mang nặng nghĩa tình đối với tôi.
“Sai một li giết chết một thế hệ” – Cô vẫn thường nói với chúng tôi như vậy. Cô luôn dạy cho chúng tôi những điều đúng, những chân lí hiển nhiên trong cuộc sống và khiến chúng tôi hứng thú hơn với bài học khi đặt ra cho tôi những câu hỏi khó cực kì rồi lại giải nó một cách bất ngờ, thú vị và thật sự đơn giản. Ở cô, tôi cảm thấy một điều gì đó thật lạ, như tình cảm của một người mẹ đối với đàn con trẻ. Cô yêu thương chúng tôi cho dù đám học trò quậy phá này có chê cô xấu hay già. Nếu trong suy nghĩ của mọi người, thầy cô giáo là người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai, thì đối với tôi, cô như một thiên thần mở rộng cánh cửa mơ ước, để tôi có thể thỏa sức tung bay, ở đó, tôi vui chơi, tôi học tập, tôi làm những điều mình yêu thích để chạm vào được ước mơ của riêng mình.
Cô như một như nhân mang nặng nghĩa tình đối với tôi. Mỗi khi đám học trò ngây thơ vấp ngã trên con đường học sinh, chúng lại nhận ra rằng, bên chúng luôn có một bàn tay ấm giúp chúng đứng lên. Cô dạy tôi những ý nghĩa hay đẹp trong bao câu văn, câu thơ mà tôi vẫn ngỡ chúng rất đỗi bình thường, để từ đó, tôi luôn thành thạo với những câu văn cảm thụ mà lũ bạn thường than khó. Tôi yêu cô, có lẽ vì cô luôn vì chúng tôi mà không ngại mệt nhọc, khó khăn. Đâu đây, ẩn sâu trong tôi một tình cảm đặc biệt và quý cô vô bờ.
Tôi yêu cô, tôi yêu người bạn đặc biệt của tuổi thơ tôi. Cô đã viết cho tôi những trang nhật kí đẹp đẽ đến không ngờ. Trong tôi, cô như một người cô giáo hoàn hảo, hội tụ những phẩm chất cao quý của nghề giáo. Có lẽ, năm sau, à không, mãi mãi về sau tôi sẽ không bao giờ quên được cô – một người đặc biệt nhất trong tuổi học trò đầu tiên của tôi.