Đề:Hãy đóng vai Ông Giáo và viết 1 đoạn văn kể lại giây phút của Lão Hạc sáng báo tin bán con chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ.
Đề:Hãy đóng vai Ông Giáo và viết 1 đoạn văn kể lại giây phút của Lão Hạc sáng báo tin bán con chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ.
*****đúng không bạn ạ ****
The best of team – Gitrang111
Xin hay nhất + 5sao + cám ơn để thêm điểm cho nhóm ạ????
CHÚC BẠN HỌC TỐT???? ( mình vừa mới học xong bài này bữa thứ 7 may )
Trông thấy tôi, lão cố làm ra vẻ vui. Nhưng rồi lão phải nói ngay câu chuyện mà lão sang đây để nói cho tôi nghe:
– Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi, họ vừa bắt xong
.Hình như không nói ra được những điều này thì lão không nén nổi xúc động nữa. Nhưng nói ra rồi thì đôi mắt lão ầng ậng những nước. Lão òa khóc và ôm lấy tôi. Tội nghiệp, tôi hỏi cho có chuyện để lão nói cho khuây khỏa:- Thế nó cho bắt à?Câu hỏi của tôi vô tình chạm vào đúng nỗi đau của lão.
Mặt lão đột nhiên dúm lại, lão khóc hu hu những nếp nhăn xô lại, ép vào hai hàng nước mắt chảy ra.Thật là tội nghiệp. Tôi không xót xa về mấy cuốn sách của mình nữa mà chỉ ái ngại cho lão Hạc.”
Hôm nay là tiết thanh minh, trong gió xuân tháng ba hiu buồn , tôi đến thăm lão Hạc. Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà lão đã chết một năm rồi, tôi tưởng như lão vẫn còn sống quanh đây.. Nhớ đến đời lão mà buồn thay cho lão, một ông già khốn khổ. Đến lúc gần chết vẫn còn phải day dứt vì ý nghĩ bán chó.. Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy , sau khi sắp xếp vài ba cuốn sách lên kệ như mọi ngày , lão hạc chạy sang nhà tôi. Bằng cái giọng tươi tắn, lão báo với tôi:
– Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
Giật mình tôi hỏi lại :
– Cụ bán rồi?
Lão cố cười mà rằng:
– Bán rồi. Họ vừa bắt xong.
Trông cái cách lão cười mà như mếu , đôi mắt thì ầng sách nước , tôi biết lão buồn lắm , tôi chỉ muốn ôm lão mà oà lên khóc thôi. Tôi hỏi cho có :
– Thế nó cho bắt à?
Nhưng dường như câu hỏi vô tâm của tôi đã chạm vào nỗi đau trong tim lão . Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoèo về một bên và cái miệng móm mém mếu như con nít. Lão khóc.. Lúc ấy tôi trách bản thân mình lắm giá như lúc ấy tôi không hỏi lão, giá như tôi quan tâm, hiểu lão hơn.. Giờ đây lão chết rồi, vậy cũng tốt, lão sẽ không còn phải băn khoăn trăn trở vê cuộc sống này nữa rồi. Yên nghỉ nhé, lão Hạc..