Đề:Kể về một lần mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn lòng(Bài văn)
Lưu ý:Không chép mạng
0 bình luận về “Đề:Kể về một lần mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn lòng(Bài văn)
Lưu ý:Không chép mạng”
Trong những dấu ấn tuổi thơ của tôi.Vui có,buồn có .Nhưng nhớ lại lần đó tôi lại cảm thấy vui vẻ hơn hẳn .
Tôi là một cậu bé ham học, ít nói.Trong lớp chúng nó thường gọi tôi là “mọt sách” cái gì tôi cũng muốn tìm hiểu.Bố mẹ tôi rất hãnh diện về tôi.Thế mà ngày hôm đó tôi đã phạm sai lầm lớn.Tôi bị bạn bè rủ rê lôi kéo tôi đi chơi điện tử .Mới đầu tôi từ chối không đi nhưng vì là một cậu bé có tính tò mò nên tôi đã quyết định đi theo “con đường xấu”.Tôi trèo lên xe,cả bốn năm thằng phóng vèo đi, trong chốc lát cả một quán net hiện ra trước mắt tôi.Tôi thử bước vào.Tôi nhìn thấy bao nhiêu là máy tính, có cả game trong đó nữa.Tôi còn thấy mấy anh lớp lớn chơi bắn súng, đánh nhau mà tôi cũng thích .Tôi thử ngồi vào máy,tìm game trên máy ấn lia lịa ,chơi đến quên cả giờ về.Lúc đó đã là 6h30 .Chúng bạn gọi tôi về thì lúc đó tôi hốt hoảng cắp lấy cặp sách rồi trèo lên xe.Mưa cứ rơi tầm tã, tôi không biết bố mẹ đang đứng ở cổng đợi .Tôi về trước bố mẹ khoảng 1-2 phút.Nghe tiếng xe, tôi vội chạy lên nhà để trốn tội.Mẹ thở dài trông có vẻ sầu lắm.Bố gọi tôi với giọng hầm hè,tức giận.Tôi run run bước xuống.Bố nhìn tôi rồi hỏi:”Mày đi đâu thế ,tao với mẹ mày đứng đợi mày mấy tiếng đồng hồ”.Tôi nói lí nhí,lắp bắp rồi trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ là nói dối.Tôi nói với bố là cô bắt cả lớp ở lại mấy tiếng để ôn tập kiểm tra.Bố nhìn tôi ,tôi lại càng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra thêm nữa. Bố không nói gì , ngồi phịch xuống ghế trông bố đau lòng lắm.Tôi bước lên nhà thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế nhớ lại tựa game mình chơi hôm nay,rồi tôi sụp hẳn xuống.Buồn bã vì mình đã mắc tội lớn.Lúc đó mắt tôi đỏ ầng ậng nước.Thương bố mẹ quần áo ướt nhẹp, phải đợi tôi suốt mấy tiếng đồng hồ thế mà tôi lại dửng dưng đi chơi net cùng lũ bạn.Tôi hối hận lắm .Tôi đứng phắt dậy định đi xuống nhà xin lỗi bố mẹ nhưng lại sợ mẹ mắng, bố đánh.Tôi chùn bước rồi ngồi bệt xuống sàn nhà,cho tay lên trán phân vân, nghĩ ngợi về việc làm của mình.Mấy ngày hôm nay tôi để ý ,bố mẹ làm việc chẳng chuyên tâm, để ý.Lúc thì bố quên tài liệu,mẹ thì quên cả sổ kế toán.Bố mẹ ngủ không ngon ,tôi cũng chẳng ngủ được . Chắc có lẽ bố mẹ biết tôi nói dối nên bố mẹ mới ủ rũ như thế.Một đứa con mà học giỏi , ngoan như thế sao có thẻ như thế.Thế mà tôi làm bố mẹ thất vọng.Tối hôm đó,tôi làm xong bài rồi định đi ngủ.Bố gọi tôi sang ,tôi giật mình ,bẽn lẽn sang hỏi bố có chuyện gì cần tôi giúp.Thì bố ,mẹ bắt tôi ngồi xuống.Nói thành thật sự việc hôm đó.Thấy bố mẹ hi vọng tôi nói hết ra, tôi dưng dưng nước mặt,bố mặt sầu sầu,mẹ ngậm ngùi nhìn tôi.Tôi nói lí nhí xin lỗi bố mẹ .Bố đặt tay lên vai tôi ,vỗ về.Bố mẹ nhắc nhở còn cho tôi lời khuyên chính đáng.Thế mà tôi cứ ngỡ bói phải lấy thắt lưng da quật tôi thật đau để tôi nhớ.Nhưng bố biết tôi sợ ăn roi nên bố không đánh nhưng vẫn có chút buồn.Mẹ tôi xoa đầu tôi cười . Rồi tôi lặng lẽ sang phòng đi ngủ.Bố mẹ nhìn nhau rồi đi ngủ.Tôi vui lắm.Sau khi xin lỗi bố mẹ xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Tôi nhắm mắt ngủ ,đêm hôm đó tôi không hiểu sao tôi ngủ ngon lắm, không mảy may nghĩ ngợi gì.Sáng hôm đó mẹ đèo tôi đi học tôi vui lắm.Mẹ bảo tôi chiều 4h30 đợi mẹ không đi la cà nữa .Tôi gật gù rồi vào lớp.Tôi cảm thấy sau lần nhắc nhở của bố mẹ tôi rút ra rất nhiều bài học cho bản thân.Tôi yêu bố mẹ tôi hơn bao giờ hết
Tôi cũng chỉ muốn nói cảm ơn bố mẹ rất nhiều vì đã cho tôi được như ngày hôm nay.Những ước mơ của tôi cũng được bố mẹ bién thành sự thật ,nếu có một điều ước thì tôi ước bố mẹ sẽ mãi mãi ở bên tôi .”Con yêu bố mẹ”
Trong những dấu ấn tuổi thơ của tôi.Vui có,buồn có .Nhưng nhớ lại lần đó tôi lại cảm thấy vui vẻ hơn hẳn .
Tôi là một cậu bé ham học, ít nói.Trong lớp chúng nó thường gọi tôi là “mọt sách” cái gì tôi cũng muốn tìm hiểu.Bố mẹ tôi rất hãnh diện về tôi.Thế mà ngày hôm đó tôi đã phạm sai lầm lớn.Tôi bị bạn bè rủ rê lôi kéo tôi đi chơi điện tử .Mới đầu tôi từ chối không đi nhưng vì là một cậu bé có tính tò mò nên tôi đã quyết định đi theo “con đường xấu”.Tôi trèo lên xe,cả bốn năm thằng phóng vèo đi, trong chốc lát cả một quán net hiện ra trước mắt tôi.Tôi thử bước vào.Tôi nhìn thấy bao nhiêu là máy tính, có cả game trong đó nữa.Tôi còn thấy mấy anh lớp lớn chơi bắn súng, đánh nhau mà tôi cũng thích .Tôi thử ngồi vào máy,tìm game trên máy ấn lia lịa ,chơi đến quên cả giờ về.Lúc đó đã là 6h30 .Chúng bạn gọi tôi về thì lúc đó tôi hốt hoảng cắp lấy cặp sách rồi trèo lên xe.Mưa cứ rơi tầm tã, tôi không biết bố mẹ đang đứng ở cổng đợi .Tôi về trước bố mẹ khoảng 1-2 phút.Nghe tiếng xe, tôi vội chạy lên nhà để trốn tội.Mẹ thở dài trông có vẻ sầu lắm.Bố gọi tôi với giọng hầm hè,tức giận.Tôi run run bước xuống.Bố nhìn tôi rồi hỏi:”Mày đi đâu thế ,tao với mẹ mày đứng đợi mày mấy tiếng đồng hồ”.Tôi nói lí nhí,lắp bắp rồi trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ là nói dối.Tôi nói với bố là cô bắt cả lớp ở lại mấy tiếng để ôn tập kiểm tra.Bố nhìn tôi ,tôi lại càng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra thêm nữa. Bố không nói gì , ngồi phịch xuống ghế trông bố đau lòng lắm.Tôi bước lên nhà thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế nhớ lại tựa game mình chơi hôm nay,rồi tôi sụp hẳn xuống.Buồn bã vì mình đã mắc tội lớn.Lúc đó mắt tôi đỏ ầng ậng nước.Thương bố mẹ quần áo ướt nhẹp, phải đợi tôi suốt mấy tiếng đồng hồ thế mà tôi lại dửng dưng đi chơi net cùng lũ bạn.Tôi hối hận lắm .Tôi đứng phắt dậy định đi xuống nhà xin lỗi bố mẹ nhưng lại sợ mẹ mắng, bố đánh.Tôi chùn bước rồi ngồi bệt xuống sàn nhà,cho tay lên trán phân vân, nghĩ ngợi về việc làm của mình.Mấy ngày hôm nay tôi để ý ,bố mẹ làm việc chẳng chuyên tâm, để ý.Lúc thì bố quên tài liệu,mẹ thì quên cả sổ kế toán.Bố mẹ ngủ không ngon ,tôi cũng chẳng ngủ được . Chắc có lẽ bố mẹ biết tôi nói dối nên bố mẹ mới ủ rũ như thế.Một đứa con mà học giỏi , ngoan như thế sao có thẻ như thế.Thế mà tôi làm bố mẹ thất vọng.Tối hôm đó,tôi làm xong bài rồi định đi ngủ.Bố gọi tôi sang ,tôi giật mình ,bẽn lẽn sang hỏi bố có chuyện gì cần tôi giúp.Thì bố ,mẹ bắt tôi ngồi xuống.Nói thành thật sự việc hôm đó.Thấy bố mẹ hi vọng tôi nói hết ra, tôi dưng dưng nước mặt,bố mặt sầu sầu,mẹ ngậm ngùi nhìn tôi.Tôi nói lí nhí xin lỗi bố mẹ .Bố đặt tay lên vai tôi ,vỗ về.Bố mẹ nhắc nhở còn cho tôi lời khuyên chính đáng.Thế mà tôi cứ ngỡ bói phải lấy thắt lưng da quật tôi thật đau để tôi nhớ.Nhưng bố biết tôi sợ ăn roi nên bố không đánh nhưng vẫn có chút buồn.Mẹ tôi xoa đầu tôi cười . Rồi tôi lặng lẽ sang phòng đi ngủ.Bố mẹ nhìn nhau rồi đi ngủ.Tôi vui lắm.Sau khi xin lỗi bố mẹ xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Tôi nhắm mắt ngủ ,đêm hôm đó tôi không hiểu sao tôi ngủ ngon lắm, không mảy may nghĩ ngợi gì.Sáng hôm đó mẹ đèo tôi đi học tôi vui lắm.Mẹ bảo tôi chiều 4h30 đợi mẹ không đi la cà nữa .Tôi gật gù rồi vào lớp.Tôi cảm thấy sau lần nhắc nhở của bố mẹ tôi rút ra rất nhiều bài học cho bản thân.Tôi yêu bố mẹ tôi hơn bao giờ hết
Tôi cũng chỉ muốn nói cảm ơn bố mẹ rất nhiều vì đã cho tôi được như ngày hôm nay.Những ước mơ của tôi cũng được bố mẹ bién thành sự thật ,nếu có một điều ước thì tôi ước bố mẹ sẽ mãi mãi ở bên tôi .”Con yêu bố mẹ”
Chúc thi tốt
@ thinhvu