Đề: Viết một bài thơ nói lên những xúc cảm khó tả của tuổi học trò trước khi rời xa mái trường. —————— Thời gian trôi nhanh quá. Bốn năm l

Đề: Viết một bài thơ nói lên những xúc cảm khó tả của tuổi học trò trước khi rời xa mái trường.
——————
Thời gian trôi nhanh quá. Bốn năm là không đủ để chúng ta có thể lưu giữ hết những kỉ niệm bên nhau. Tôi muốn bên các cậu, không bao giờ rời xa, các cậu là nhà, là gia đình, là chỗ dựa tinh thần giúp tôi vượt qua những giờ phút khó khăn , áp lực từ việc học hành đến gia đình. Các cậu có nhớ không, những lúc không học bài chúng bên nhau, có nhớ không lúc lên đồi cả lũ lấm lem, có nhớ không những hôm đi chơi ngồi cùng nhau hát mà nước mắt ngắn dài…có nhớ không? Giờ đây chúng ta không còn có cơ hội ấy nữa. Ngay cả lễ tổng kết muốn có một tấm ảnh kỉ niệm chụp chung cũng không được. Tôi không có lấy một chữ kí hay lời chúc nào của các cậu. Gặp mặt nhau qua những màn ảnh nhỏ, xa cách ngàn trùng nhưng trái tim như hoà cùng chung một nhịp đập. Dù mai này có ra sao, dù mai này không thể cầm tay nhau bước tiếp, thì vẫn giữ tình bạn này nhé. Chúng ta là một gia đình, các cậu là những yếu tố làm nên trái đất nhỏ của tớ. Cảm ơn vì đã đến và trao nhau những tình yêu thương. Mãi yêu các cậu #Fho bằng khen.

0 bình luận về “Đề: Viết một bài thơ nói lên những xúc cảm khó tả của tuổi học trò trước khi rời xa mái trường. —————— Thời gian trôi nhanh quá. Bốn năm l”

  1. Thấm thoắt thời gian đưa thoi

    Sắp đến là ngày mà ta biệt ly

    Kí ức theo đó kéo về

    Nhớ lắm, từng câu hát lời thề

    Tiếp đó ngày ta chia ly

    Tiếc thay không một bức hình, tấm ảnh

    Nhưng những gì vẫn sẽ còn 

    Mãi sâu thẳm trong hành trang ta mang

    Nên nói gì không bối rối

    Cảm ơn các cậu vì đã bên tớ

    Cảm ơn vì năm học đó

    Đã cho tớ thanh xuân đẹp tuyệt vời

    Lời thơ này sẽ trong gió

    Sẽ đu mình gửi lấy cho từng người.

    Mãi yêu nhau nhé, lớp mình

    Bình luận
  2. Lại một năm học trôi qua mau

    Nhưng năm nay tôi đã sang 10 rồi

    Nhớ về mái trường cũ sao buồn lắm .

    Hàng nước mắt cứ từ từ rơi!

    Ngôi trường mới, nhiều điều mới lạ, hấp dẫn

    Dẫu sao cũng chẳng nhiều bạn quen .

    Bốn năm không chỉ thời gian 

    Mà nhiều khoảnh khắc , lắm điều phải lưu .

    Mọi người thường nói

    Ngôi trường như ngôi nhà thứ 2 

    Có thầy cô, những người bạn quen 

    Dẫu có buồn phiền hãy chớ bỏ qua 

    Vì ta sắp phải rời xa mái trường 

    Nhớ về kỉ niệm ko nguôi 

     Như buổi đi chơi đầy vui vẻ

    Như những lúc nói chuyện trong lớp

    Ăn quà vặt nhỏm nhẻm trong giờ .

    Dù mai này có ra sao 

    Ta vẫn nhớ những kỉ niệm dân trào 

    Nhớ cây phương già ngoài sân 

    Nhớ ông bảo vệ đánh trống , vào muộn!

    Cảm ơn đã đến, các bạn tôi ơi .

    Hãy luôn nhớ đến tôi – một kỉ niệm.

    Viết hơi dở mong thông cảm

    Bình luận

Viết một bình luận