Đóng vai người hàng xóm kể lại chuyện lão hạc và ông giáo
0 bình luận về “Đóng vai người hàng xóm kể lại chuyện lão hạc và ông giáo”
Tôi là hàng xóm của ông Giáo, hôm nay được nghỉ nên đã sang nhà ông Giáo uống nước chè. Đang hàn huyên tâm sự sôi nổi thì lão Hạc bông dưng bước vào với một khuôn mặt và thần thái của một người mất hồn mất vía. Lão đi từ từ, chậm rãi vào gian chính. Tôi thấyb thế bàn mời lão một chén trà. Lão Hạc đưa hai bàn tay run run đỡ lấy chén trà tôi đưa. Một hồi trầm ngâm sau lão mới chịu lên tiếng sau những thắc mặc, nghi hoặc của tôi và ông Giáo. Lão ngẩng khuôn mặt lên, khuôn mặt nhăn nheo và mở chuyện:
– Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
– Cụ bán nó rồi?- ông Giáo đáp một cách ngạc nhiên
– Bán rồi! Họ vừa bắt nó xong.
Lão kể với giọng khàn khàn. Lão mỉm cười. Nhưng lão cười lạ lắm, miệng lão cười nhưng mà như mếu vậy. Có lẽ lão đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng tất cả vẻ bề ngoài đã phản bội lại lão hoàn toàn Ông Giáo lại hỏi:
– Thế nó cho bắt à!
Vẻ mặt lão thoáng thay đổi, rồi từ hai khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, lão huhu khóc. Tôi ngạc nhiên, từ xưa đến nay lão có bao giờ thế đâu. Lão khóc hu hu chẳng khác gì một đứa con nít. Mặt ông nhà tôi cũng biến dạng theo.
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! – Lão òa lên- Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn món ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Thế rồi, lúc nó đang hoan hỉ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nấp ngay sau nó nhảy ra, tóm gọn nó. Cu cậu trông béo tốt thế mà lại nhát, thế nên chẳng bao lâu nó đã bị trói gọn cả bốn cẳng lại rồi. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu chết. Mà cái giống nó khôn lắm! Nó nhìn tôi in như nó trách tôi. Nhìn ánh mắt nó, chắc nó đang thầm bảo rằng: “ A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão thế mà lão lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà lại phải lừa một con chó ông giáo ạ.
Lão cứ rên rỉ, trách móc mình mãi, chúng tôi tât scả ai cũng thấy não lòng vì sự bất hạnh của lão.
Tôi và ông giáo là hai người hàng xóm thân thiết. Mỗi khi chiều xuống, tôi lại sang bên nhà ông giáo cùng uống nước chè. Hôm nay cũng vậy, thật tình cờ, tôi đã chứng kiến trọn vẹn câu chuyện bán chó của lão Hạc. Tôi không khỏi xúc động trước tấm lòng nhân hậu của lão – người đã gần đất xa trời.
Ông giáo làm nghề dạy học đã lâu nhưng cuộc sống cũng chẳng khá giả gì. Ổng cùng vợ con sống trong một căn nhà đơn sơ nhỏ bé. Trong nhà chỉ giản dị một cái chõng tre, một cái giường cũ, mấy bộ quần áo, một tủ sách nhỏ và mấy bộ bàn ghế cũ để dạy học cho lũ trẻ trong làng. Ông giáo là người nhiều chữ nghĩa lại rất nhân hậu nên thường dạy học trò không lấy tiền. Vì vậy, cuộc sống của ông cũng chả khá hơn những người nông dân chúng tôi là mấy. Như thường lệ, thấy tôi sang, ông rót nước mời tôi. Đặt bát chè tươi xuống bàn, ông giáo lại nói về chuyện lão Hạc. Lão Hạc là hàng xóm liền kề với hai gia đình chúng tôi. Lão thân và kính trọng ông giáo lắm. Có chuyện gì lão cũng kể cho ông giáo nghe, xin ý kiến của ông. Tuy cũng là nông dân nhưng lão khổ hơn chúng tôi gấp bội phần. Nhà lão nghèo lắm, vợ lão mất sớm, được thằng con trai khỏe mạnh thì lại phẫn chí bỏ đi phu đồn điền vì không có tiền cưới vợ. Cả gia đình chỉ còn mỗi lão Hạc thui thủi sống một mình cùng con chó vàng trong túp lều mục nát. Ngày nào lão cũng phải đi làm thuê kiếm miếng ăn khiến tôi không tránh khỏi thương cảm. Lão vừa ốm hơn hai tháng trời, có bao nhiêu tiền dành dụm đều tiêu hết cả. Nhiều lúc, tôi cũng muốn giúp lão nhưng nhà nghèo, cố gắng lắm, thi thoảng tôi cũng chỉ giúp lão được củ khoai, bát gạo,.
Tôi là hàng xóm của ông Giáo, hôm nay được nghỉ nên đã sang nhà ông Giáo uống nước chè. Đang hàn huyên tâm sự sôi nổi thì lão Hạc bông dưng bước vào với một khuôn mặt và thần thái của một người mất hồn mất vía. Lão đi từ từ, chậm rãi vào gian chính. Tôi thấyb thế bàn mời lão một chén trà. Lão Hạc đưa hai bàn tay run run đỡ lấy chén trà tôi đưa. Một hồi trầm ngâm sau lão mới chịu lên tiếng sau những thắc mặc, nghi hoặc của tôi và ông Giáo. Lão ngẩng khuôn mặt lên, khuôn mặt nhăn nheo và mở chuyện:
– Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
– Cụ bán nó rồi?- ông Giáo đáp một cách ngạc nhiên
– Bán rồi! Họ vừa bắt nó xong.
Lão kể với giọng khàn khàn. Lão mỉm cười. Nhưng lão cười lạ lắm, miệng lão cười nhưng mà như mếu vậy. Có lẽ lão đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng tất cả vẻ bề ngoài đã phản bội lại lão hoàn toàn Ông Giáo lại hỏi:
– Thế nó cho bắt à!
Vẻ mặt lão thoáng thay đổi, rồi từ hai khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, lão huhu khóc. Tôi ngạc nhiên, từ xưa đến nay lão có bao giờ thế đâu. Lão khóc hu hu chẳng khác gì một đứa con nít. Mặt ông nhà tôi cũng biến dạng theo.
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! – Lão òa lên- Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn món ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Thế rồi, lúc nó đang hoan hỉ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nấp ngay sau nó nhảy ra, tóm gọn nó. Cu cậu trông béo tốt thế mà lại nhát, thế nên chẳng bao lâu nó đã bị trói gọn cả bốn cẳng lại rồi. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu chết. Mà cái giống nó khôn lắm! Nó nhìn tôi in như nó trách tôi. Nhìn ánh mắt nó, chắc nó đang thầm bảo rằng: “ A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão thế mà lão lại đối xử với tôi như thế à? Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà lại phải lừa một con chó ông giáo ạ.
Lão cứ rên rỉ, trách móc mình mãi, chúng tôi tât scả ai cũng thấy não lòng vì sự bất hạnh của lão.
Cái cảnh tượng này thật não nề.
Chứng kiến cảnh lão Hạc kể việc bán chó
Bài làm
Tôi và ông giáo là hai người hàng xóm thân thiết. Mỗi khi chiều xuống, tôi lại sang bên nhà ông giáo cùng uống nước chè. Hôm nay cũng vậy, thật tình cờ, tôi đã chứng kiến trọn vẹn câu chuyện bán chó của lão Hạc. Tôi không khỏi xúc động trước tấm lòng nhân hậu của lão – người đã gần đất xa trời.
Ông giáo làm nghề dạy học đã lâu nhưng cuộc sống cũng chẳng khá giả gì. Ổng cùng vợ con sống trong một căn nhà đơn sơ nhỏ bé. Trong nhà chỉ giản dị một cái chõng tre, một cái giường cũ, mấy bộ quần áo, một tủ sách nhỏ và mấy bộ bàn ghế cũ để dạy học cho lũ trẻ trong làng. Ông giáo là người nhiều chữ nghĩa lại rất nhân hậu nên thường dạy học trò không lấy tiền. Vì vậy, cuộc sống của ông cũng chả khá hơn những người nông dân chúng tôi là mấy. Như thường lệ, thấy tôi sang, ông rót nước mời tôi. Đặt bát chè tươi xuống bàn, ông giáo lại nói về chuyện lão Hạc. Lão Hạc là hàng xóm liền kề với hai gia đình chúng tôi. Lão thân và kính trọng ông giáo lắm. Có chuyện gì lão cũng kể cho ông giáo nghe, xin ý kiến của ông. Tuy cũng là nông dân nhưng lão khổ hơn chúng tôi gấp bội phần. Nhà lão nghèo lắm, vợ lão mất sớm, được thằng con trai khỏe mạnh thì lại phẫn chí bỏ đi phu đồn điền vì không có tiền cưới vợ. Cả gia đình chỉ còn mỗi lão Hạc thui thủi sống một mình cùng con chó vàng trong túp lều mục nát. Ngày nào lão cũng phải đi làm thuê kiếm miếng ăn khiến tôi không tránh khỏi thương cảm. Lão vừa ốm hơn hai tháng trời, có bao nhiêu tiền dành dụm đều tiêu hết cả. Nhiều lúc, tôi cũng muốn giúp lão nhưng nhà nghèo, cố gắng lắm, thi thoảng tôi cũng chỉ giúp lão được củ khoai, bát gạo,.