Em hãy tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu
sắc.
0 bình luận về “Em hãy tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu
sắc.”
Người để lại cho em nhiều ấn tượng nhất là 1 cô ý tá ở bệnh viện Bạch Mai. Đó là một lần em bị sốt cao và được bố mẹ đưa đi khám.
Cô còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi. Dáng người cô nhỏ nhắn, thon thả. Cô có nước da trắng nõn. Mái tóc cô búi gọn trong chiếc mũ màu trắng. Cô có khuôn mặt trái xoan, mắt to, chiếc mũi cao dọc dừa. Cô mặc áo màu trắng dành riêng cho bác sĩ và y tá, trên cổ cô đeo một cái máy nghe tim. Khi cô chăm sóc cho bệnh nhân, cô luôn nở nụ cười thật tươi và thật hiền. Giọng nói cô luôn dịu dàng, trầm ấm khi nói truyện và gọi tên bệnh nhân. Cô chăm sóc bệnh nhân một cách chu đáo để chắc chắn là không có một sai sót nào xảy ra. Khi bệnh nhân đau nhức ở chỗ nào, cô sẵn sàng giúp đỡ mà không hề kêu ca bất cứ điều gì. Qua lần đi khám bệnh ấy, em mới hiểu ra rằng là một thầy thuốc giỏi điều quan trọng nhất không phải là khám bệnh giỏi mà phải là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái và có tâm với nghề. Lúc ấy, em càng muốn trở thành một cô y tá giống như cô vậy.
Cô bạn ấy tôi mới gặp một lần nhưng ấn tượng thật khó phai. Đó là Liên, cô bạn thu mua
phế liệu ở nhà tôi.
Sáng ấy, mẹ tôi đi làm, dặn tôi ở nhà dọn dẹp cái bếp. Đang xoay vần với đống đồ cũ thì tôi nghe tiếng gọi ngoài cổng: “Nhà có đồ phế liệu bán không ạ”. Nhìn đống giấy cũ và món nhựa bỏ tôi thầm nghĩ: “Bán cũng được mấy chục ngàn mua đồ dùng học tập”. Tôi quay sang gọi: “Có đấy, vào đi”. “Em chào chị ạ”. Trước mắt tôi là một cô bạn chạc tuổi tôi, chỉ nhỏ con hơn một chút, tay xách theo một cái tải. Mái tóc vàng hoe buộc vổng đuôi gà, có lẽ vì nắng gió. “Tớ có chút đồ, xem mua được cái gì”. “Chị để em xem ạ”. Rất nhanh nhẹn, tay trái ném cái vỏ lon sang một góc, tay phải lọc món giấy vụn sang một bên. Đôi bàn tay sạm nắng cứ như một con thoi. Chỉ một loáng nó đã làm xong, ngẩng mặt lên cười thật tươi. Nụ cười rạng rỡ như làm tan biến những giọt mồ hôi đang đỏ ửng lên vì nóng và mệt. “Nhiều quá, hôm nay đúng là em gặp may, chị bán thế nào ạ”. “Thế nào cũng được, tớ đâu có biết giá”. Nó nhanh nhẹn tính toán rồi trả tiền cho tôi. Tôi vào nhà đem cho bạn cốc nước. Nó lại cười thật tươi, cảm ơn tôi rồi uống thật ngon lành. – Mình là Linh, học lớp 5. Đằng ấy chắc cũng bằng tuổi, không đi học sao? – Có chứ, tớ là Liên, cũng học lớp 5, ngày nghỉ làm thêm để giúp mẹ thôi. Vẫn cái dáng vẻ nhanh nhẹn, Liên cho tải lên xe, đội chiếc nón đã cũ lên đầu, vẫn cười thật tươi, chào tôi. Cái dáng nhỏ bé như oằn xuống vì chiếc xe đạp chở nặng. Bóng cô bạn lẫn vào trong nắng. Tự nhiên tôi muốn gọi to: ”Hôm nào bạn lại đến nhé, nhưng không phải đến mua hàng mà là đến chơi”. Tôi rất mong thế, mong được làm bạn với Liên, một người bạn đã để lại trong tôi ấn tượng thật khó phai về một con người thật rắn rỏi và hiếu thảo.
Người để lại cho em nhiều ấn tượng nhất là 1 cô ý tá ở bệnh viện Bạch Mai. Đó là một lần em bị sốt cao và được bố mẹ đưa đi khám.
Cô còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi. Dáng người cô nhỏ nhắn, thon thả. Cô có nước da trắng nõn. Mái tóc cô búi gọn trong chiếc mũ màu trắng. Cô có khuôn mặt trái xoan, mắt to, chiếc mũi cao dọc dừa. Cô mặc áo màu trắng dành riêng cho bác sĩ và y tá, trên cổ cô đeo một cái máy nghe tim. Khi cô chăm sóc cho bệnh nhân, cô luôn nở nụ cười thật tươi và thật hiền. Giọng nói cô luôn dịu dàng, trầm ấm khi nói truyện và gọi tên bệnh nhân. Cô chăm sóc bệnh nhân một cách chu đáo để chắc chắn là không có một sai sót nào xảy ra. Khi bệnh nhân đau nhức ở chỗ nào, cô sẵn sàng giúp đỡ mà không hề kêu ca bất cứ điều gì.
Qua lần đi khám bệnh ấy, em mới hiểu ra rằng là một thầy thuốc giỏi điều quan trọng nhất không phải là khám bệnh giỏi mà phải là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái và có tâm với nghề. Lúc ấy, em càng muốn trở thành một cô y tá giống như cô vậy.
Vote cho mình hay nhất nhé!
Bài làm
Cô bạn ấy tôi mới gặp một lần nhưng ấn tượng thật khó phai. Đó là Liên, cô bạn thu mua
phế liệu ở nhà tôi.
Sáng ấy, mẹ tôi đi làm, dặn tôi ở nhà dọn dẹp cái bếp. Đang xoay vần với đống đồ cũ thì
tôi nghe tiếng gọi ngoài cổng: “Nhà có đồ phế liệu bán không ạ”. Nhìn đống giấy cũ và món nhựa
bỏ tôi thầm nghĩ: “Bán cũng được mấy chục ngàn mua đồ dùng học tập”. Tôi quay sang gọi: “Có
đấy, vào đi”. “Em chào chị ạ”. Trước mắt tôi là một cô bạn chạc tuổi tôi, chỉ nhỏ con hơn một
chút, tay xách theo một cái tải. Mái tóc vàng hoe buộc vổng đuôi gà, có lẽ vì nắng gió. “Tớ có
chút đồ, xem mua được cái gì”. “Chị để em xem ạ”. Rất nhanh nhẹn, tay trái ném cái vỏ lon sang
một góc, tay phải lọc món giấy vụn sang một bên. Đôi bàn tay sạm nắng cứ như một con thoi.
Chỉ một loáng nó đã làm xong, ngẩng mặt lên cười thật tươi. Nụ cười rạng rỡ như làm tan biến
những giọt mồ hôi đang đỏ ửng lên vì nóng và mệt. “Nhiều quá, hôm nay đúng là em gặp may,
chị bán thế nào ạ”. “Thế nào cũng được, tớ đâu có biết giá”. Nó nhanh nhẹn tính toán rồi trả tiền
cho tôi.
Tôi vào nhà đem cho bạn cốc nước. Nó lại cười thật tươi, cảm ơn tôi rồi uống thật ngon
lành.
– Mình là Linh, học lớp 5. Đằng ấy chắc cũng bằng tuổi, không đi học sao?
– Có chứ, tớ là Liên, cũng học lớp 5, ngày nghỉ làm thêm để giúp mẹ thôi.
Vẫn cái dáng vẻ nhanh nhẹn, Liên cho tải lên xe, đội chiếc nón đã cũ lên đầu, vẫn cười thật
tươi, chào tôi. Cái dáng nhỏ bé như oằn xuống vì chiếc xe đạp chở nặng.
Bóng cô bạn lẫn vào trong nắng. Tự nhiên tôi muốn gọi to: ”Hôm nào bạn lại đến
nhé, nhưng không phải đến mua hàng mà là đến chơi”. Tôi rất mong thế, mong được làm
bạn với Liên, một người bạn đã để lại trong tôi ấn tượng thật khó phai về một con người
thật rắn rỏi và hiếu thảo.
Xin câu trả lời hay nhất