EM HÃY TƯỞNG TƯỢNG CÁC KẾT KHÁC CỦA CÔ BÉ BÁN DIÊM < CÔ BÉ BÁN DIÊM KO CHẾT>
0 bình luận về “EM HÃY TƯỞNG TƯỢNG CÁC KẾT KHÁC CỦA CÔ BÉ BÁN DIÊM < CÔ BÉ BÁN DIÊM KO CHẾT>”
Khi que diêm cuối cùng vụt tắt, cô bé cũng ngất đi vì lạnh. Mọi người đi đường thấy cô bé ngất đi thì cũng động lòng thương cảm nên đã đưa cô bé vào bệnh viện. Sau khi ba cô bé hay tin liền chạy vào bệnhviện thăm con gái. Ông thấy con mình nhợt nhạt, ốm yếu à thiếu sức sông hẳn. Những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt người cha. Người cha nhớ lại quãng thời gian sống hạnh phúc với con, ông thấy ân hận về tội lỗi của mình. Từ đó, ông thay đổi tính tình, yêu thương, chăm sóc con, hai cha con sống bên nhau hạnh phúc.
Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi – những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:
– Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này.
Xem thêm:Soạn bài Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.
– Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.
Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:
– Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây ta cũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhân đã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải chăng là Thượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn.
Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưng rưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật hay sao!
Khi que diêm cuối cùng vụt tắt, cô bé cũng ngất đi vì lạnh. Mọi người đi đường thấy cô bé ngất đi thì cũng động lòng thương cảm nên đã đưa cô bé vào bệnh viện. Sau khi ba cô bé hay tin liền chạy vào bệnhviện thăm con gái. Ông thấy con mình nhợt nhạt, ốm yếu à thiếu sức sông hẳn. Những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt người cha. Người cha nhớ lại quãng thời gian sống hạnh phúc với con, ông thấy ân hận về tội lỗi của mình. Từ đó, ông thay đổi tính tình, yêu thương, chăm sóc con, hai cha con sống bên nhau hạnh phúc.
Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi – những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:
– Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này.
Xem thêm: Soạn bài Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.
– Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.
Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:
– Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây ta cũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhân đã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải chăng là Thượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn.
Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưng rưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật hay sao!
#nocopy
Nếu thấy hay và ok thì cho mình hay nhất nha
Học tốt nà OwO
mk ko có copy mà huhu