ghi lại cảm xúc khi sắp phải chia tay thầy cô , mái trường để đến với cấp 1 tiếp theo
0 bình luận về “ghi lại cảm xúc khi sắp phải chia tay thầy cô , mái trường để đến với cấp 1 tiếp theo”
Những ngày đầu em còn bỡ ngỡ giờ đây em phải chia xa thầy, cô để bước lên mottj năm học mới cảm giác bùi ngùi xúc động khỗng nỡ nhớ mãi những lúc bị phạt hay kssu trả bài giờ đây cảm giác hồi hộp ấy đã khoonbg còn nx.
Vậy là hết rồi sao. Năm nay vậy sẽ là năm cuối cùng mà tớ học cùng các câu, cảm xúc phải nói thế nào nhỉ, nó cứ lâng lâng làm sao ý. Tớ bật chợt nhìn thấy kí ức kia ùa về một chốn xa xăm, từng dòng kỳ ức cứ nhẹ nhàng mà rơi thẳm vào tâm hồn tớ. Bất chợt, ngoảnh cao đầu nhìn lại, tớ mới thấy kí ức đó hạnh phúc biết bao. Tớ nhớ những hôm cùng cả lớp trốn ngủ trưa, chúng mình cùng nhau trò chuyện xuyên trưa, vẫn nhớ những lần cùng các cậu tụ tập ở lại trường, tập bóng và ca hát. Các cậu biết không, tớ vẫn còn nhớ cái lần mà tụi mình tụ tập cùng nhau, đú trend tik tok. Ôi! Sao nó thật vui. Tiếc thay thời gian ấy mà cùng chia ly cảm xúc của chúng mình. Các cậu đừng lo, ở ngôi trường mới, tớ sẽ trở nên cứng rắn, các cậu đừng lo.Nếu nói đến các cậu, thì phải nói đến mái trường này chứ, nơi đã cho tớ biết bao nhiêu là cảm xúc, nơi đã đưa tớ đến với những gì gọi là vui vẻ nhất, mái trường này cũng nhờ có nó mà tớ đã gặp gỡ các cậu. Nó chính là cầu nối, hay đúng hơn là định mệnh mà tớ đã được định trước. Thầy cô ở đây, họ như là cha là mẹ, họ săn sóc chúng ta, họ an ủi chúng ta và họ cho chúng ta rất nhiều thứ, họ dạy chúng ta nên người. Họ là những người lái đò đưa ta qua sông, đưa ta cập bến. Yêu lắm thầy cô, yêu lắm mái trường. Những kí ức vui tươi, đẹp đẽ này sẽ là hành trang mà tỡ mang mãi theo trong cuộc đời,
Những ngày đầu em còn bỡ ngỡ giờ đây em phải chia xa thầy, cô để bước lên mottj năm học mới cảm giác bùi ngùi xúc động khỗng nỡ nhớ mãi những lúc bị phạt hay kssu trả bài giờ đây cảm giác hồi hộp ấy đã khoonbg còn nx.
Vậy là hết rồi sao. Năm nay vậy sẽ là năm cuối cùng mà tớ học cùng các câu, cảm xúc phải nói thế nào nhỉ, nó cứ lâng lâng làm sao ý. Tớ bật chợt nhìn thấy kí ức kia ùa về một chốn xa xăm, từng dòng kỳ ức cứ nhẹ nhàng mà rơi thẳm vào tâm hồn tớ. Bất chợt, ngoảnh cao đầu nhìn lại, tớ mới thấy kí ức đó hạnh phúc biết bao. Tớ nhớ những hôm cùng cả lớp trốn ngủ trưa, chúng mình cùng nhau trò chuyện xuyên trưa, vẫn nhớ những lần cùng các cậu tụ tập ở lại trường, tập bóng và ca hát. Các cậu biết không, tớ vẫn còn nhớ cái lần mà tụi mình tụ tập cùng nhau, đú trend tik tok. Ôi! Sao nó thật vui. Tiếc thay thời gian ấy mà cùng chia ly cảm xúc của chúng mình. Các cậu đừng lo, ở ngôi trường mới, tớ sẽ trở nên cứng rắn, các cậu đừng lo.Nếu nói đến các cậu, thì phải nói đến mái trường này chứ, nơi đã cho tớ biết bao nhiêu là cảm xúc, nơi đã đưa tớ đến với những gì gọi là vui vẻ nhất, mái trường này cũng nhờ có nó mà tớ đã gặp gỡ các cậu. Nó chính là cầu nối, hay đúng hơn là định mệnh mà tớ đã được định trước. Thầy cô ở đây, họ như là cha là mẹ, họ săn sóc chúng ta, họ an ủi chúng ta và họ cho chúng ta rất nhiều thứ, họ dạy chúng ta nên người. Họ là những người lái đò đưa ta qua sông, đưa ta cập bến. Yêu lắm thầy cô, yêu lắm mái trường. Những kí ức vui tươi, đẹp đẽ này sẽ là hành trang mà tỡ mang mãi theo trong cuộc đời,