giúp mình với, mình cần gấp – 50 điểm luôn chứ
Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu
0 bình luận về “giúp mình với, mình cần gấp – 50 điểm luôn chứ
Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu”
Đã bao giờ bạn nhớ về mái trường xưa, mái trường trung học cơ sở nơi mà bạn từng đi qua và dừng chân tại đó trên bước đường trưởng thành. Với tôi, mái trường trung học cơ sở đưa tôi rời khỏi những ngây thơ, rời khỏi những gì mà người lớn hay cho là trẻ con. Chính nơi đây tôi học được cách kết bạn, chính nơi đây tôi hiểu được sự cố gắng và học tập quan trọng đến nhường nào, cũng chính nơi đây là nơi đầu tiên cho tôi đặt nền tảng cho ước mơ và tương lai của bản thân.
Ngôi trường trung học cơ sở mà tôi học nằm trong một tỉnh nhỏ, không khí nơi đó rất trong lành, nắng thì nhẹ chẳng gây gắt, gió thì chỉ là những cơn gió thoảng đến mùa có lạnh lắm thì cũng chỉ làm ta thấy hơi lạnh đôi chút cũng chẳng rét buốt. Ngôi trường đó là nơi tôi bắt đầu học mọi thứ để làm nền tảng cho tôi bước vào đời, nơi có những người bạn do tôi làm quen, do tôi dùng sự chân thành để trở nên thân thiết là nơi mà thầy cô yêu thương học sinh nhưng lại chẳng thể hiện mà chỉ để lại cho chúng tôi những la mắng khi không học bài, để lại những lời nhắc nhở tuy nhỏ nhẹ nhưng đối với chúng tôi là răn đe. Tuy là nói vậy nhưng thật ra thầy cô luôn quan tâm đến chúng tôi, có gì không hiểu thầy cô luôn sẳn sàng giải đáp. Nơi đó là nơi để lại cho tôi nhiều kí ức và kỉ niệm, nơi mà mỗi giờ ra chơi chúng tôi phải tập trung ngoài sân tập bài thể dục nhịp điệu, nơi mà những trò chơi dân gian luôn được ưa thích nhất là những trò như đá cầu, nhảy dây hay thậm trí là banh đũa, ngoài những giờ ra chơi thoải mái thì chúng tôi còn cùng nhau họp nhóm, cùng làm bài tập chỉ cho nhau những lỗi sai và cũng gây ra nhiều tranh cãi khi mỗi người một đáp án khác nhau. Là những lần cả lớp cùng cố gắng để xếp hạng trường có thể đứng đầu về tác phong nề nếp cũng như năng lực học tập, là những ngày cuối tuần khi họp lớp luôn bị nêu tên trên bảng và bị phạt có lẽ đó là những giây phút căng thẳng nhất của thời học sinh cấp hai . Tuổi học trò đi qua mau để lại cho chúng tôi những giờ học thêm dai dẳng chẳng dứt, ngoài học chính chúng tôi còn cố gắng để bổ sung kiến thức để ôn tập lại những gì đã học một cách tốt nhất chuẩn bị cho kì thi bước vào cấp ba, bước vào ngôi trường mới, ngôi trường với chuyên ngành chúng tôi muốn học sau này. Những ngày tháng đó bận rộn và vất vả, ai cũng muốn bước vào ngôi trường mới để thực hiện những ước mơ, thực hiện những gì mà bản thân mong muốn bao lâu nay nhưng khi đi rồi cũng là lúc chia tay thầy cô, chia tay bạn bè, mỗi đứa một phương mỗi đứa một ước mơ khác nhau chẳng thể đi cùng nhau mãi. Chỉ bấy nhiêu thôi mà thấy buồn, mái trường mà tôi gắn bó suốt 4 năm rồi tôi cũng phải xa, con đường quen thuộc từ xa lại cảm thấy gần, những hàng quán trên đường tự lúc nào đã nhớ như in trong đầu, tất cả những điều ấy đều là những kỉ niệm, kỉ niệm đẹp nhưng chẳng thể níu giữ.
Ai cũng có nơi mà mình mãi nhớ, tôi cũng vậy mái trường trung học cơ sở nơi tôi sẽ mãi nhớ chẳng quên, nơi mà những người bạn khi gặp lại nhau vẫn có thể mỉm cười, nơi mà thầy cô và học sinh bao năm không gặp vẫn có thể nhớ nhau, hỏi thăm nhau. Nơi đó là nơi con người đối với nhau bằng tình cảm bằng sự yêu thương và chân thành.
Đã bao giờ bạn nhớ về mái trường xưa, mái trường trung học cơ sở nơi mà bạn từng đi qua và dừng chân tại đó trên bước đường trưởng thành. Với tôi, mái trường trung học cơ sở đưa tôi rời khỏi những ngây thơ, rời khỏi những gì mà người lớn hay cho là trẻ con. Chính nơi đây tôi học được cách kết bạn, chính nơi đây tôi hiểu được sự cố gắng và học tập quan trọng đến nhường nào, cũng chính nơi đây là nơi đầu tiên cho tôi đặt nền tảng cho ước mơ và tương lai của bản thân.
Ngôi trường trung học cơ sở mà tôi học nằm trong một tỉnh nhỏ, không khí nơi đó rất trong lành, nắng thì nhẹ chẳng gây gắt, gió thì chỉ là những cơn gió thoảng đến mùa có lạnh lắm thì cũng chỉ làm ta thấy hơi lạnh đôi chút cũng chẳng rét buốt. Ngôi trường đó là nơi tôi bắt đầu học mọi thứ để làm nền tảng cho tôi bước vào đời, nơi có những người bạn do tôi làm quen, do tôi dùng sự chân thành để trở nên thân thiết là nơi mà thầy cô yêu thương học sinh nhưng lại chẳng thể hiện mà chỉ để lại cho chúng tôi những la mắng khi không học bài, để lại những lời nhắc nhở tuy nhỏ nhẹ nhưng đối với chúng tôi là răn đe. Tuy là nói vậy nhưng thật ra thầy cô luôn quan tâm đến chúng tôi, có gì không hiểu thầy cô luôn sẳn sàng giải đáp. Nơi đó là nơi để lại cho tôi nhiều kí ức và kỉ niệm, nơi mà mỗi giờ ra chơi chúng tôi phải tập trung ngoài sân tập bài thể dục nhịp điệu, nơi mà những trò chơi dân gian luôn được ưa thích nhất là những trò như đá cầu, nhảy dây hay thậm trí là banh đũa, ngoài những giờ ra chơi thoải mái thì chúng tôi còn cùng nhau họp nhóm, cùng làm bài tập chỉ cho nhau những lỗi sai và cũng gây ra nhiều tranh cãi khi mỗi người một đáp án khác nhau. Là những lần cả lớp cùng cố gắng để xếp hạng trường có thể đứng đầu về tác phong nề nếp cũng như năng lực học tập, là những ngày cuối tuần khi họp lớp luôn bị nêu tên trên bảng và bị phạt có lẽ đó là những giây phút căng thẳng nhất của thời học sinh cấp hai . Tuổi học trò đi qua mau để lại cho chúng tôi những giờ học thêm dai dẳng chẳng dứt, ngoài học chính chúng tôi còn cố gắng để bổ sung kiến thức để ôn tập lại những gì đã học một cách tốt nhất chuẩn bị cho kì thi bước vào cấp ba, bước vào ngôi trường mới, ngôi trường với chuyên ngành chúng tôi muốn học sau này. Những ngày tháng đó bận rộn và vất vả, ai cũng muốn bước vào ngôi trường mới để thực hiện những ước mơ, thực hiện những gì mà bản thân mong muốn bao lâu nay nhưng khi đi rồi cũng là lúc chia tay thầy cô, chia tay bạn bè, mỗi đứa một phương mỗi đứa một ước mơ khác nhau chẳng thể đi cùng nhau mãi. Chỉ bấy nhiêu thôi mà thấy buồn, mái trường mà tôi gắn bó suốt 4 năm rồi tôi cũng phải xa, con đường quen thuộc từ xa lại cảm thấy gần, những hàng quán trên đường tự lúc nào đã nhớ như in trong đầu, tất cả những điều ấy đều là những kỉ niệm, kỉ niệm đẹp nhưng chẳng thể níu giữ.
Ai cũng có nơi mà mình mãi nhớ, tôi cũng vậy mái trường trung học cơ sở nơi tôi sẽ mãi nhớ chẳng quên, nơi mà những người bạn khi gặp lại nhau vẫn có thể mỉm cười, nơi mà thầy cô và học sinh bao năm không gặp vẫn có thể nhớ nhau, hỏi thăm nhau. Nơi đó là nơi con người đối với nhau bằng tình cảm bằng sự yêu thương và chân thành.