giúp mình vs mn ưiiiiii, tả cô giáo của em, bạn nào có bài qua chấm rùi k cho mình xin lun
0 bình luận về “giúp mình vs mn ưiiiiii, tả cô giáo của em, bạn nào có bài qua chấm rùi k cho mình xin lun”
Tả cô giáo mà em yêu quý
“Cô giáo em người xinh xinh, cô hay cười mắt cô long lanh….”
Trên đài phát thanh thiếu nhi, giai điệu bài hát quen thuộc chợt vang lên khiến em liên tưởng tới hình ảnh cô Nhã – cô giáo lớp một của em. Cô là người đã dạy dỗ em và để lại cho em nhiều ấn tượng lẫn tình cảm tốt đẹp nhất.
Trong ký ức của em, cô xuất hiện đẹp như một nàng tiên. Buổi sáng mùa thu năm lớp một, lần đầu tiên em được mẹ dẫn đến mái trường tiểu học than yêu. Cảnh vật rộng lớn, xa lạ và dòng người nhộn nhịp, những gương mặt không quen khiến em sợ hãi núp sau lưng mẹ. Cô bước đến trong bộ áo dài màu tím mộng mơ, duyên dáng. Mái tóc dài đen mượt buông xuống bờ vai mảnh mai như thác nước. Khuôn mặt trái xoan thanh tú lấp lánh ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt to, đen láy, trong veo như nước hồ mùa thu. Sống mũi cao càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Cô đưa ánh mắt thân thiện nhìn mẹ em, đôi môi hồng chúm chím hơi mỉm cười rồi nhìn em với ánh mắt gần gũi, yêu thương. Đôi bàn tay trắng, thon như búp măng của cô đưa ra trước mắt em, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay em, giọng cô vang lên trong trẻo: “Gia Linh phải không? Con vào lớp cùng cô nhé, các bạn đang đợi con đến để cùng chung vui đấy.”Giọng nói ấy như có một sức hút lạ kì, em ngơ ngẩn đi theo cô vào lớp học.
Đó là kỉ niệm đầu tiên đầy ấm áp về cô, là ấn tượng sâu đậm mà đến hôm nay, em vẫn luôn ghi nhớ. Cô trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp một của em, trở thành người đầu tiên gần gũi với em trong những ngày đầu tiên tới lớp. Tính cách cô cũng hệt như tên Thanh Nhã của cô. Cô hiền dịu, nhã nhặn và khéo léo. Những giờ học căng thẳng, cô đều tinh ý phát hiện bạn nào tập trung, bạn nào buồn ngủ. Sau đó cô sẽ kể những câu chuyện nhỏ, nhưng vui rồi rút ra bài học đơn giản cho chúng em. Đứa nào cũng chăm chú nghe, tỉnh táo và hứng thú hẳn. Sau mỗi giờ học của cô, chúng em lại có được một bài học quý giá về khoe với bố mẹ. Khi thì là câu chuyện về sự dũng cảm, khi thì là trung thực, bao dung, khi khác lại là yêu thương, sẻ chia, cần cù,… Cô dạy chúng em từng nét chữ đầu tiên, từng phép toán đơn giản và dạy chúng em cả những bài học đạo lí làm người.
Khi ấy, mới bắt đầu đi học, lũ chúng em còn nhiều bỡ ngỡ, thường mắc lỗi. Nhưng chưa bao giờ cô nặng lời trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng chỉ ra cái đúng cái sai, phải trái cho chúng em hiểu rồi nhẹ nhàng xoa đầu, động viên, ánh mắt cô đầy yêu thương và tin tưởng, truyền cho chúng em sức mạnh để sửa chữa, trở nên tốt đẹp hơn. Sinh nhật ai trong lớp cô cũng nhớ và tự tay chuẩn bị những món quà nho nhỏ. Có lần em bị ốm, cô còn tìm đến tận nhà, thăm hỏi và giảng lại bài học trên lớp cho em, sợ em không theo kịp các bạn trên lớp. Bố mẹ em và phụ huynh khác rất quý mến và kính trọng cô, cảm ơn cô dạy dỗ lũ trẻ con chúng em chu đáo.Chính nhờ có cô, chúng em có được những năm tháng đầu tại trường tiểu học đẹp và đáng nhớ biết bao. Hôm chia tay cô, cô ôm từng đứa, dặn dò mà đứa nào cũng vùi vào lòng cô, bùi ngùi, nức nở.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc em đã trở thành học sinh lớp năm, sắp phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu này. Nhưng trong hồi ức của em, những kỉ niệm đẹp về cô Thanh Nhã vẫn vẹn nguyên, giống như động lực giúp em cố gắng, cố gắng để không phụ lòng bố mẹ, không phụ niềm tin và tình cảm của cô ngày xưa.
Đối với những người đã và đang ngồi trên ghế nhà trường, mỗi người sẽ có những ấn tượng riêng về từng người thầy, cô của mình. Còn em, người giáo viên mà em yêu quý nhất là cô Lan Anh – một người đầy nhiệt huyết và yêu nghề.
Cô Lan Anh là giáo viên chủ nhiệm lớp của em. Năm nay cô ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao, làn da trắng nên mặc gì cũng đẹp. Ấn tượng với em nhất là vào ngày khai giảng, cô mặc một tà áo dài màu hồng cánh sen cùng với họa tiết sắc sảo trên tà áo. Cô thật đẹp, thướt tha mang vẻ đẹp của người con gái Việt Nam làm em cứ say sưa ngắm cô mãi. Mái tóc cô dài, đen nhánh được buộc gọn gàng để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt cô tròn, đen láy, lấp lánh niềm vui khi chúng em ngoan ngoãn học giỏi. Những đôi mắt ấy lại đượm buồn khi những đứa học trò mắc khuyết điểm. Đôi tay cô thon thả viết trên bảng những dòng chữ thật đẹp. Giọng nói cô trầm ấm, dễ nghe dẫn những đứa trẻ vào một thế giới đầy lạ lẫm nhưng cũng thật thú vị làm sao.
Cô là một người giáo viên đầy nhiệt huyết, rất yêu nghề và yêu thương học sinh như những đứa con trong gia đình. Đặc biệt, chúng em mới bước vào giới học đường cấp 2, còn rất nhiều bỡ ngỡ, ngại ngùng nên cô luôn dành những sự quan tâm để chúng em không còn sợ hãi. Làm giáo viên đã là khó, làm giáo viên ở lớp đầu cấp 2 lại càng khó hơn vì những đứa trẻ chưa hề quen với việc đối mặt với những gian nan, hay làm quen với những thứ học sinh chúng em chưa bao giờ biết. Nhưng bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề cùng với tình yêu thương, cô vẫn luôn ngày ngày kiên nhẫn nắn cho bao nét chữ thẳng hàng. Cô quan tâm đến từng bạn trong lớp. Bạn nào bị ốm và nghỉ học, cô đều đến nhà quan tâm, thăm hỏi và giảng cho bạn bài hôm bạn nghỉ. Cả lớp ai cũng rất yêu mến cô và luôn chăm chỉ ngoan ngoãn, cố gắng học tập thật giỏi để cô không thất vọng.
Em với cô có kỉ niệm mà có lẽ cả cuộc đời em không thể nào quên được. Và chính cô đã dạy cho em bài học thật đáng quý. Hôm ấy, Ngọc – bạn chung lớp với em khoe chiếc hộp bút mới mà bố mua cho. Chiếc hộp bút rất đẹp, nó màu tím nhạt in hình chú mèo con trông thật đáng yêu, ngộ nghĩnh. Nhìn cái hộp bút, em thích lắm và ao ước mình cũng có một cái như vậy. Em mượn hộp bút của Ngọc để ngắm, thực sự công dụng của chiếc bút rất đa năng, tiện nghi. Giờ ra chơi, cả lớp ra ngoài chơi hết. Lúc đi ngang qua bàn Ngọc, em thấy chiếc hộp bút và cầm hộp bút lên ngắm nghía. Không hiểu sao, em không muốn trả lại chiếc hộp bút nữa vì thế đã lấy hộp bút cất vào cặp của mình. Vào lớp, Ngọc ngồi khóc vì không thấy chiếc bút đâu nữa. Cả lớp xôn xao lục lọi sách vở để tìm lại bút cho Ngọc nhưng không thấy. Cô phải đi lục cặp các bạn trong lớp. Khi lục đến cặp của em, em rất lo sợ. Nếu bạn bè biết được em sẽ bị bạn bè chê cười, chế giễu. Nhưng kiểm tra cặp của em, cô không tìm thấy bút. Em rất thắc mắc tại sao cô lại không nói cho cả lớp rằng tôi chính là người lấy bút.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cây bút giống y hệt bút của Ngọc và nói là bác bảo vệ nhặt được. Rõ ràng chiếc bút ấy vẫn đang nằm trong cặp của em kia mà. Cuối buổi học, em cầm cây bút lên gặp cô, xin lỗi cô về việc mình đã làm. Cô không hề trách móc mà ân cần giảng giải cho em hiểu để lần sau em không bao giờ mắc lỗi nữa. Cô luôn bao dung như vậy. Bí mật về cây bút ngày đó vẫn chỉ có mình em và cô biết. Hành động của cô đã dạy cho em bài học thật quý giá.
Cô chính là một tấm gương, một người mẹ thứ hai của chúng em. Những kỉ niệm về cô luôn in đậm trong kí ức em. Em chỉ muốn nói một câu với cô rằng: “Em yêu cô rất nhiều”.
Tả cô giáo mà em yêu quý
“Cô giáo em người xinh xinh, cô hay cười mắt cô long lanh….”
Trên đài phát thanh thiếu nhi, giai điệu bài hát quen thuộc chợt vang lên khiến em liên tưởng tới hình ảnh cô Nhã – cô giáo lớp một của em. Cô là người đã dạy dỗ em và để lại cho em nhiều ấn tượng lẫn tình cảm tốt đẹp nhất.
Trong ký ức của em, cô xuất hiện đẹp như một nàng tiên. Buổi sáng mùa thu năm lớp một, lần đầu tiên em được mẹ dẫn đến mái trường tiểu học than yêu. Cảnh vật rộng lớn, xa lạ và dòng người nhộn nhịp, những gương mặt không quen khiến em sợ hãi núp sau lưng mẹ. Cô bước đến trong bộ áo dài màu tím mộng mơ, duyên dáng. Mái tóc dài đen mượt buông xuống bờ vai mảnh mai như thác nước. Khuôn mặt trái xoan thanh tú lấp lánh ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt to, đen láy, trong veo như nước hồ mùa thu. Sống mũi cao càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Cô đưa ánh mắt thân thiện nhìn mẹ em, đôi môi hồng chúm chím hơi mỉm cười rồi nhìn em với ánh mắt gần gũi, yêu thương. Đôi bàn tay trắng, thon như búp măng của cô đưa ra trước mắt em, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay em, giọng cô vang lên trong trẻo: “Gia Linh phải không? Con vào lớp cùng cô nhé, các bạn đang đợi con đến để cùng chung vui đấy.”Giọng nói ấy như có một sức hút lạ kì, em ngơ ngẩn đi theo cô vào lớp học.
Đó là kỉ niệm đầu tiên đầy ấm áp về cô, là ấn tượng sâu đậm mà đến hôm nay, em vẫn luôn ghi nhớ. Cô trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp một của em, trở thành người đầu tiên gần gũi với em trong những ngày đầu tiên tới lớp. Tính cách cô cũng hệt như tên Thanh Nhã của cô. Cô hiền dịu, nhã nhặn và khéo léo. Những giờ học căng thẳng, cô đều tinh ý phát hiện bạn nào tập trung, bạn nào buồn ngủ. Sau đó cô sẽ kể những câu chuyện nhỏ, nhưng vui rồi rút ra bài học đơn giản cho chúng em. Đứa nào cũng chăm chú nghe, tỉnh táo và hứng thú hẳn. Sau mỗi giờ học của cô, chúng em lại có được một bài học quý giá về khoe với bố mẹ. Khi thì là câu chuyện về sự dũng cảm, khi thì là trung thực, bao dung, khi khác lại là yêu thương, sẻ chia, cần cù,… Cô dạy chúng em từng nét chữ đầu tiên, từng phép toán đơn giản và dạy chúng em cả những bài học đạo lí làm người.
Khi ấy, mới bắt đầu đi học, lũ chúng em còn nhiều bỡ ngỡ, thường mắc lỗi. Nhưng chưa bao giờ cô nặng lời trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng chỉ ra cái đúng cái sai, phải trái cho chúng em hiểu rồi nhẹ nhàng xoa đầu, động viên, ánh mắt cô đầy yêu thương và tin tưởng, truyền cho chúng em sức mạnh để sửa chữa, trở nên tốt đẹp hơn. Sinh nhật ai trong lớp cô cũng nhớ và tự tay chuẩn bị những món quà nho nhỏ. Có lần em bị ốm, cô còn tìm đến tận nhà, thăm hỏi và giảng lại bài học trên lớp cho em, sợ em không theo kịp các bạn trên lớp. Bố mẹ em và phụ huynh khác rất quý mến và kính trọng cô, cảm ơn cô dạy dỗ lũ trẻ con chúng em chu đáo.Chính nhờ có cô, chúng em có được những năm tháng đầu tại trường tiểu học đẹp và đáng nhớ biết bao. Hôm chia tay cô, cô ôm từng đứa, dặn dò mà đứa nào cũng vùi vào lòng cô, bùi ngùi, nức nở.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc em đã trở thành học sinh lớp năm, sắp phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu này. Nhưng trong hồi ức của em, những kỉ niệm đẹp về cô Thanh Nhã vẫn vẹn nguyên, giống như động lực giúp em cố gắng, cố gắng để không phụ lòng bố mẹ, không phụ niềm tin và tình cảm của cô ngày xưa.
NHỚ TICK HAY NHẤT NHAAAAA
Đối với những người đã và đang ngồi trên ghế nhà trường, mỗi người sẽ có những ấn tượng riêng về từng người thầy, cô của mình. Còn em, người giáo viên mà em yêu quý nhất là cô Lan Anh – một người đầy nhiệt huyết và yêu nghề.
Cô Lan Anh là giáo viên chủ nhiệm lớp của em. Năm nay cô ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao, làn da trắng nên mặc gì cũng đẹp. Ấn tượng với em nhất là vào ngày khai giảng, cô mặc một tà áo dài màu hồng cánh sen cùng với họa tiết sắc sảo trên tà áo. Cô thật đẹp, thướt tha mang vẻ đẹp của người con gái Việt Nam làm em cứ say sưa ngắm cô mãi. Mái tóc cô dài, đen nhánh được buộc gọn gàng để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt cô tròn, đen láy, lấp lánh niềm vui khi chúng em ngoan ngoãn học giỏi. Những đôi mắt ấy lại đượm buồn khi những đứa học trò mắc khuyết điểm. Đôi tay cô thon thả viết trên bảng những dòng chữ thật đẹp. Giọng nói cô trầm ấm, dễ nghe dẫn những đứa trẻ vào một thế giới đầy lạ lẫm nhưng cũng thật thú vị làm sao.
Cô là một người giáo viên đầy nhiệt huyết, rất yêu nghề và yêu thương học sinh như những đứa con trong gia đình. Đặc biệt, chúng em mới bước vào giới học đường cấp 2, còn rất nhiều bỡ ngỡ, ngại ngùng nên cô luôn dành những sự quan tâm để chúng em không còn sợ hãi. Làm giáo viên đã là khó, làm giáo viên ở lớp đầu cấp 2 lại càng khó hơn vì những đứa trẻ chưa hề quen với việc đối mặt với những gian nan, hay làm quen với những thứ học sinh chúng em chưa bao giờ biết. Nhưng bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề cùng với tình yêu thương, cô vẫn luôn ngày ngày kiên nhẫn nắn cho bao nét chữ thẳng hàng. Cô quan tâm đến từng bạn trong lớp. Bạn nào bị ốm và nghỉ học, cô đều đến nhà quan tâm, thăm hỏi và giảng cho bạn bài hôm bạn nghỉ. Cả lớp ai cũng rất yêu mến cô và luôn chăm chỉ ngoan ngoãn, cố gắng học tập thật giỏi để cô không thất vọng.
Em với cô có kỉ niệm mà có lẽ cả cuộc đời em không thể nào quên được. Và chính cô đã dạy cho em bài học thật đáng quý. Hôm ấy, Ngọc – bạn chung lớp với em khoe chiếc hộp bút mới mà bố mua cho. Chiếc hộp bút rất đẹp, nó màu tím nhạt in hình chú mèo con trông thật đáng yêu, ngộ nghĩnh. Nhìn cái hộp bút, em thích lắm và ao ước mình cũng có một cái như vậy. Em mượn hộp bút của Ngọc để ngắm, thực sự công dụng của chiếc bút rất đa năng, tiện nghi. Giờ ra chơi, cả lớp ra ngoài chơi hết. Lúc đi ngang qua bàn Ngọc, em thấy chiếc hộp bút và cầm hộp bút lên ngắm nghía. Không hiểu sao, em không muốn trả lại chiếc hộp bút nữa vì thế đã lấy hộp bút cất vào cặp của mình. Vào lớp, Ngọc ngồi khóc vì không thấy chiếc bút đâu nữa. Cả lớp xôn xao lục lọi sách vở để tìm lại bút cho Ngọc nhưng không thấy. Cô phải đi lục cặp các bạn trong lớp. Khi lục đến cặp của em, em rất lo sợ. Nếu bạn bè biết được em sẽ bị bạn bè chê cười, chế giễu. Nhưng kiểm tra cặp của em, cô không tìm thấy bút. Em rất thắc mắc tại sao cô lại không nói cho cả lớp rằng tôi chính là người lấy bút.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cây bút giống y hệt bút của Ngọc và nói là bác bảo vệ nhặt được. Rõ ràng chiếc bút ấy vẫn đang nằm trong cặp của em kia mà. Cuối buổi học, em cầm cây bút lên gặp cô, xin lỗi cô về việc mình đã làm. Cô không hề trách móc mà ân cần giảng giải cho em hiểu để lần sau em không bao giờ mắc lỗi nữa. Cô luôn bao dung như vậy. Bí mật về cây bút ngày đó vẫn chỉ có mình em và cô biết. Hành động của cô đã dạy cho em bài học thật quý giá.
Cô chính là một tấm gương, một người mẹ thứ hai của chúng em. Những kỉ niệm về cô luôn in đậm trong kí ức em. Em chỉ muốn nói một câu với cô rằng: “Em yêu cô rất nhiều”.