Nhanh thật đấy, thoáng cái đã hết tiết hai, mà sao sân trường yên ắng quá. Mọi người vẫn ở trong lớp học bài, bỗng một hồi chuông “Leng keng..! Leng kenh..! Leng kenh..!” vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, lặng lẽ của ngồi trường nơi em học. Vậy là lại bắt đầu một khoảng thời gian đầy vui vẻ, nhộn nhịp và sôi động.
Giờ ra chơi chính là lúc trường em như tỉnh khỏi giấc ngủ đầy chi thức, để tất cả mọi thứ buông bỏ áp lực học hành, buông bỏ mọi kiến phức tạp để tận hưởng không khí đầy nhộn nhịp và vui vẻ của giwof ra chơi trường tôi. Các bạn học sinh lần lượt đi ra ngoài sân trường, người thì chạy ùa ra như ong vỡ tổ, người thì thong thả ung dung. Bầu trời cao và trong xanh quá! Trên đó là những đám mây trắng như những chiếc kẹo bông gòn được ai đó treo lên bầu trời. Ông mặt trời tỏa xuống trường em những tia nắng vàng ươm, ấm áp mà không nắng gắt như biết được rằng chúng em đang ra chơi. Chị gió thổi qua khiến cho mái tóc dài màu xanh của cây lá phát ra tiếng xào xạc êm tai. Từ trên cao, sân trường nổi bật với những bóng áo trắng, quần đen, khắn quàng đỏ.
Ở một góc nhỏ trên sân trường, các bạn túm tụm vào với nhau. Gần chục cái đầu chụm lại để chơi với nhau, họ tái hiện về biết bao nhiêu là trò chơi dân gian: ô ăn quan, nhảy dây, cờ tướng,… làm như người đứng ngoài xem như em được chứng kiến bao thế hệ đi trước giải trí. Học vừa chơi vừa trò chuyện ríu rít, đôi lúc lại khúc khích cười vì một điều gì đó. Khắp nơi đều vang lên những thứ tiếng như vậy, từ sân trường, hành lang đến các dãy nhà, phòng học.
Phía sân khấu nhà trường, mấy bạn nữ đang chơi nhảy dây cùng với nhau. Các bạn cứ nhảy lên nhảy xuống trên một cọng dây thun được buộc vào hai phía. Những bước nhảy dứt khoát, điệu nghệ nhìn như một vũ công bale chuyên nghiệp vậy. Tiếng thình thịch của bước chân vang lên đều đều như đang đánh trống, nhiều lúc nhìn vậy em tự hỏi một câu ngớ ngẩn:” Đập chân xuống đất như vậy mà không đau chút nào sao?” Nhưng dường như các bạn không quan tâm đến điều đó. Mặt bạn nào bạn nấy đỏ bừng bừng như người say rượu, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui vô tận, đôi môi chúm chúm cười dù giọt mồ hôi chảy long lanh xuống tận cằm.
Trên mặt sân, những bạn con trai đang chơi đuổi bắt. Có vẻ như lúc học áp lực lắm nên giời ra chơi chính là điều sẽ giúp cho các bạn vui vẻ hơn, thư giãn hơn nên ai cũng chạy huỳnh huỵch, chạy như chưa bao giờ được chạy. Họ vừa chạy vừa la hét inh ỏi. Thật là…chơi trò chơi thôi mà nhìn như đánh nhau, người thì túm cổ, người thì bị xô ngã cái “Uỳnh!” xuống đất. Khiến cho cô tổng phụ trách đứng bên hành lang phòng hội đồng cũng phải toáng lên : “Này! Chơi nhẹ nhàng thôi, không tôi cho ra nhà vệ sinh dọn đấy!” thế mà chẳng ai mảy may lo sợ, cũng chẳng chán chỉ thấy những nu cười với một niềm vui vô tận. Tiếng họ hò hét vang vọng khắp sân trường, mặt đứa nào cũng đỏ bừng, trán, tóc và lưng áo ướt đẫm mồ hôi như người bị rơi xuống nước. Thể nào tí nữa vào lớp cũng lại có một trận chiến xoay quanh việc bật hay tắt quạt cho mà xem!
Ngay gần chỗ tụi con trai đang đuổi bắt là khu chơi bóng rổ thường được những bạn nam đam mê thể thao ra chơi. Bây giờ cũng vậy, cảnh họ chơi bóng tuy không có quá “lố” như mấy bạn kia nhưng cũng đầy kịch tính và gay go. Vì yêu thích và thường xuyên luyện tập nên cách chơi bóng của các bạn trông chuyên nghiệp hơn cả, những động tác ném bóng, thả bóng và lừa bóng đều được các bạn thực hiện rất chơn chu. Xung quanh đó có rất nhiều người xem, mọi người bị cuốn vào trận đấu đầy hấp dẫn. Mỗi khi có người ném bóng vào rổ hay bị hụt mất thì mọi người lại reo lên vui mừng hay kêu tiếc nuối.
Dưới gốc cây phượng vĩ đang nở rộ, mấy bạn nữ ngồi trò chuyện, hưởng thụ bóng mát do cây phượng che chắn và đón những làn gió mát lành. Đôi khi, nói gốc cây ấy lại phát ra tiếng cười khúc khích, có vẻ như có điều gì hay ho lắm trong câu truyện các bạn kể. Chị gió nhẹ lướt qua khiến cành phượng rung lên khe khẽ, tạo ra âm thanh xào xạc vui tai. Từ trên cành cây rơi xuống những cánh hoa phượng màu đỏ cam rực rỡ.
Phía dãy phòng hội đồng, thầy cô đang ngồi uống trà và giải lao. Vừa ngồi nghỉ, thầy cô vừa nhìn chúng em với ánh mắt đầy yêu thương và trìu mếm. Thấy chúng em nghịch ngợm mà ngã thầy cô cũng lo lắng theo. Những lúc chúng em chơi vui vẻ thầy cô cũng thấy vui, nụ cười thoát ẩn thoát hiện trên khuôn mặt luôn nghiêm khắc của cô thầy.
Thế rồi, kết thúc 15 phút ra chơi. Một hồi trống” Tùng…! Tùng..! Tùng..!” lại một lần nữa vang lên. Giờ ra chơi đầy tiếng cười, nói rồi cũng lại kết thúc. Lần nữa bắt đầu một tiết học đầy lý thú và sinh động lại bao chùm lấy tâm trí chúng em. Học đi thôi, chơi thế đủ rồi!
Vote 5* nha
Bài làm
Nhanh thật đấy, thoáng cái đã hết tiết hai, mà sao sân trường yên ắng quá. Mọi người vẫn ở trong lớp học bài, bỗng một hồi chuông “Leng keng..! Leng kenh..! Leng kenh..!” vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, lặng lẽ của ngồi trường nơi em học. Vậy là lại bắt đầu một khoảng thời gian đầy vui vẻ, nhộn nhịp và sôi động.
Giờ ra chơi chính là lúc trường em như tỉnh khỏi giấc ngủ đầy chi thức, để tất cả mọi thứ buông bỏ áp lực học hành, buông bỏ mọi kiến phức tạp để tận hưởng không khí đầy nhộn nhịp và vui vẻ của giwof ra chơi trường tôi. Các bạn học sinh lần lượt đi ra ngoài sân trường, người thì chạy ùa ra như ong vỡ tổ, người thì thong thả ung dung. Bầu trời cao và trong xanh quá! Trên đó là những đám mây trắng như những chiếc kẹo bông gòn được ai đó treo lên bầu trời. Ông mặt trời tỏa xuống trường em những tia nắng vàng ươm, ấm áp mà không nắng gắt như biết được rằng chúng em đang ra chơi. Chị gió thổi qua khiến cho mái tóc dài màu xanh của cây lá phát ra tiếng xào xạc êm tai. Từ trên cao, sân trường nổi bật với những bóng áo trắng, quần đen, khắn quàng đỏ.
Ở một góc nhỏ trên sân trường, các bạn túm tụm vào với nhau. Gần chục cái đầu chụm lại để chơi với nhau, họ tái hiện về biết bao nhiêu là trò chơi dân gian: ô ăn quan, nhảy dây, cờ tướng,… làm như người đứng ngoài xem như em được chứng kiến bao thế hệ đi trước giải trí. Học vừa chơi vừa trò chuyện ríu rít, đôi lúc lại khúc khích cười vì một điều gì đó. Khắp nơi đều vang lên những thứ tiếng như vậy, từ sân trường, hành lang đến các dãy nhà, phòng học.
Phía sân khấu nhà trường, mấy bạn nữ đang chơi nhảy dây cùng với nhau. Các bạn cứ nhảy lên nhảy xuống trên một cọng dây thun được buộc vào hai phía. Những bước nhảy dứt khoát, điệu nghệ nhìn như một vũ công bale chuyên nghiệp vậy. Tiếng thình thịch của bước chân vang lên đều đều như đang đánh trống, nhiều lúc nhìn vậy em tự hỏi một câu ngớ ngẩn:” Đập chân xuống đất như vậy mà không đau chút nào sao?” Nhưng dường như các bạn không quan tâm đến điều đó. Mặt bạn nào bạn nấy đỏ bừng bừng như người say rượu, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui vô tận, đôi môi chúm chúm cười dù giọt mồ hôi chảy long lanh xuống tận cằm.
Trên mặt sân, những bạn con trai đang chơi đuổi bắt. Có vẻ như lúc học áp lực lắm nên giời ra chơi chính là điều sẽ giúp cho các bạn vui vẻ hơn, thư giãn hơn nên ai cũng chạy huỳnh huỵch, chạy như chưa bao giờ được chạy. Họ vừa chạy vừa la hét inh ỏi. Thật là…chơi trò chơi thôi mà nhìn như đánh nhau, người thì túm cổ, người thì bị xô ngã cái “Uỳnh!” xuống đất. Khiến cho cô tổng phụ trách đứng bên hành lang phòng hội đồng cũng phải toáng lên :
“Này! Chơi nhẹ nhàng thôi, không tôi cho ra nhà vệ sinh dọn đấy!” thế mà chẳng ai mảy may lo sợ, cũng chẳng chán chỉ thấy những nu cười với một niềm vui vô tận. Tiếng họ hò hét vang vọng khắp sân trường, mặt đứa nào cũng đỏ bừng, trán, tóc và lưng áo ướt đẫm mồ hôi như người bị rơi xuống nước. Thể nào tí nữa vào lớp cũng lại có một trận chiến xoay quanh việc bật hay tắt quạt cho mà xem!
Ngay gần chỗ tụi con trai đang đuổi bắt là khu chơi bóng rổ thường được những bạn nam đam mê thể thao ra chơi. Bây giờ cũng vậy, cảnh họ chơi bóng tuy không có quá “lố” như mấy bạn kia nhưng cũng đầy kịch tính và gay go. Vì yêu thích và thường xuyên luyện tập nên cách chơi bóng của các bạn trông chuyên nghiệp hơn cả, những động tác ném bóng, thả bóng và lừa bóng đều được các bạn thực hiện rất chơn chu. Xung quanh đó có rất nhiều người xem, mọi người bị cuốn vào trận đấu đầy hấp dẫn. Mỗi khi có người ném bóng vào rổ hay bị hụt mất thì mọi người lại reo lên vui mừng hay kêu tiếc nuối.
Dưới gốc cây phượng vĩ đang nở rộ, mấy bạn nữ ngồi trò chuyện, hưởng thụ bóng mát do cây phượng che chắn và đón những làn gió mát lành. Đôi khi, nói gốc cây ấy lại phát ra tiếng cười khúc khích, có vẻ như có điều gì hay ho lắm trong câu truyện các bạn kể. Chị gió nhẹ lướt qua khiến cành phượng rung lên khe khẽ, tạo ra âm thanh xào xạc vui tai. Từ trên cành cây rơi xuống những cánh hoa phượng màu đỏ cam rực rỡ.
Phía dãy phòng hội đồng, thầy cô đang ngồi uống trà và giải lao. Vừa ngồi nghỉ, thầy cô vừa nhìn chúng em với ánh mắt đầy yêu thương và trìu mếm. Thấy chúng em nghịch ngợm mà ngã thầy cô cũng lo lắng theo. Những lúc chúng em chơi vui vẻ thầy cô cũng thấy vui, nụ cười thoát ẩn thoát hiện trên khuôn mặt luôn nghiêm khắc của cô thầy.
Thế rồi, kết thúc 15 phút ra chơi. Một hồi trống” Tùng…! Tùng..! Tùng..!” lại một lần nữa vang lên. Giờ ra chơi đầy tiếng cười, nói rồi cũng lại kết thúc. Lần nữa bắt đầu một tiết học đầy lý thú và sinh động lại bao chùm lấy tâm trí chúng em. Học đi thôi, chơi thế đủ rồi!