Hãy đóng vai bà cô kể lại toàn bộ văn bản Trong lòng mẹ (cần gấp, chiều nay thi rồi ạ)
0 bình luận về “Hãy đóng vai bà cô kể lại toàn bộ văn bản Trong lòng mẹ (cần gấp, chiều nay thi rồi ạ)”
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên , tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo và cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm. Cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ và tôi tự hỏi:” Không biết bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ ơi! Mẹ đến đón con về đi, con muốn được mẹ chở về nhà, muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường. Tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm, tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi… tôi bối rối gọi: ” Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!..” . Cuối cùng tôi cũng đã được gặp lại mẹ sau một năm xa cách…
Lúc này tôi không còn biết gì hơn, líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế khóc nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo và xoa đầu tôi, mẹ nói:” Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!”. Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khoc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại. Mẹ tôi không còm cõi, xơ xác như cô tôi nói. Gương mặt mẹ vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi nằm trong vòng tay mẹ, đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp, chan chứ tình thương yêu mà bấy lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng mình. Cái cảm giác mà đã lâu rồ tôi mới có được sau sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà cô tôi đã dành cho tôi.
Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi như thế nào mà chỉ biết nhắm mắt lại nằm vào trong lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành.
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà chở về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm,cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ không biết bây giờ mẹ ở đâu. Mẹ ơi ,mẹ đến đón con về đi,con muốn được mẹ chở về,muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngôi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường, tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi mợ ơi, mợ ơi,… Tôi đã được gặp lại mẹ sau một năm ròng xa cách.
Lúc này tôi không còn biết gì hơn,líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế tôi khóc nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo xoa đầu tôi, mẹ nói:
– Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!
Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khóc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại đó là mẹ tôi. Mẹ không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi ngồi trong vòng tay mẹ đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp chan chứa tình thương yêu mà bao lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng. Cái cảm giác mà đã lâu rồi tôi mới được có sau những sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà bà cô tôi dành cho tôi.
Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì mà chỉ biết nhắm mắt lại ngồi vào lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành.
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên , tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo và cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm. Cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ và tôi tự hỏi:” Không biết bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ ơi! Mẹ đến đón con về đi, con muốn được mẹ chở về nhà, muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường. Tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm, tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi… tôi bối rối gọi: ” Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!..” . Cuối cùng tôi cũng đã được gặp lại mẹ sau một năm xa cách…
Lúc này tôi không còn biết gì hơn, líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế khóc nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo và xoa đầu tôi, mẹ nói:” Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!”. Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khoc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại. Mẹ tôi không còm cõi, xơ xác như cô tôi nói. Gương mặt mẹ vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi nằm trong vòng tay mẹ, đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp, chan chứ tình thương yêu mà bấy lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng mình. Cái cảm giác mà đã lâu rồ tôi mới có được sau sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà cô tôi đã dành cho tôi.
Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi như thế nào mà chỉ biết nhắm mắt lại nằm vào trong lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành.
Chúc bạn học tốt!!!
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà chở về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm,cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ không biết bây giờ mẹ ở đâu. Mẹ ơi ,mẹ đến đón con về đi,con muốn được mẹ chở về,muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngôi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường, tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi mợ ơi, mợ ơi,… Tôi đã được gặp lại mẹ sau một năm ròng xa cách.
Lúc này tôi không còn biết gì hơn,líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế tôi khóc nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo xoa đầu tôi, mẹ nói:
– Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!
Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khóc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại đó là mẹ tôi. Mẹ không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi ngồi trong vòng tay mẹ đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp chan chứa tình thương yêu mà bao lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng. Cái cảm giác mà đã lâu rồi tôi mới được có sau những sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà bà cô tôi dành cho tôi.
Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì mà chỉ biết nhắm mắt lại ngồi vào lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành.