Hãy kể lại 1 lần em mắc lỗi là em nhớ mãi. (Có đọc thoại đấu tranh nội tâm)
0 bình luận về “Hãy kể lại 1 lần em mắc lỗi là em nhớ mãi. (Có đọc thoại đấu tranh nội tâm)”
Ai trong đời cũng đã từng phạm phải lỗi lầm . Dù là lỗi lầm nhỏ hay lớn ăn thì nó cũng tác động đến cuộc sống của mỗi chúng ta . Tôi đã từng có một lỗi lầm mà có lẽ cả đời này có thể nào quên , đó chính là lần đầu tiên và chắc chắn sẽ là lần cuối cùng tôi nói dối mẹ.
Tôi còn nhớ đó là một ngày mùa thu mát mẻ. Mùa thu là mùa tựu trường , mùa mà chúng tôi dành rất nhiều thời gian để học nhóm. Nhưng chiều hôm đó thay vì đi học nhóm cùng các bạn tôi lại ở nhà tự học . Và một điều bất ngờ đã xảy ra ra khiến tôi vô cùng hoảng hốt. Khi tôi đang cố kéo lê chiếc bàn đến sát cửa sổ xổ thì .. xoảng … Sau lưng tôi một tiếng động vang lên Sởn cả gai ốc. Tôi cảm nhận được rằng lưng mình vừa nãy đã đụng phải một thứ gì và tôi cũng đã tờ mờ đoán ra . Trái tim tôi như thắt , ban đầu không khỏi cầu : ” đừng mà , xin đừng là nó….” Nhưng đáp lại mong muốn của tôi chính là những mảnh vỡ vô tình của chiếc bình quý. Nếu chỉ là một chiếc bình bình thường thì tôi đã không phải lo sợ đến như vậy , nhưng đây chính là món quà đầu tiên mà cha tặng mẹ tôi. Cách tính hậu đậu đã gây ra cho tôi khi một tình huống vô cùng khó xử. Giửa cái lúc bầu không khí vô cùng nặng nề thì một tiếng gọi xé toạc không trung :
– A ơi , qua mình học không ?
Tôi run rẩy bước ra ngoài , trong lòng một mớ hỗn độn , mỏi hãy cất tiếng : ” tý nữa nhé ” . Chẳng biết kết Lan rời khỏi nhà tôi bao lâu tôi mới định thần lại được . Tìm những mảnh vỡ Tâm trạng tôi rối bời. Có lẽ vì sự rối bời ấy tôi đã có những suy nghĩ vô cùng sai trái :” không được … Phải giấu nó ….phải … Phải giấu nó đi ” . Bụng bảo dạ tôi dọn sạch sẽ những mảnh vỡ còn vương trên sàn rồi đem chôn sau vườn . Tôi đã vạch ra một kế hoạch , một kế hoạch mà tôi nghĩ nó thật sự ngu dốt đó chính là nói dối rằng con mèo nhà tôi đã nhảy lên làm vỡ nó . Cách suy nghĩ sai trái ấy đã chiếm lấy hoàn toàn cơ thể tôi. Tôi vội vàng phóng sang nhà Lan coi như mọi chuyện chưa xảy ra.
Thời gian trôi qua thật nhanh , đã đến lúc tôi phải trở về nhà . Tôi tự tin rằng mẹ sẽ có phát hiện ra nhưng sao trong lòng vẫn đầy lo lắng . Sự lo lắng ấy khiến bước chân tôi nặng trĩu , từng bước , từng bước… Bị đè một thứ gì vô hình mà không thể nhắc lên nổi. Nhưng cuối cùng thì tốt cũng về đến nhà. Tôi đã thấy mẹ đứng đợi tôi . Đây cũng chính là khoảnh khắc mà trái tim tôi như thắt lại , nội tâm tôi đấu tranh kịch liệt . Mẹ đã đứng đợi tôi ngoài sân. Phim mẹ đỡ một nụ cười dịu hiền tôi đã muốn khóc .
– mẹ biết con muốn nói điều gì ,đừng làm mẹ thất vọng .
Câu nói đó như cảnh tỉnh tôi . Tôi đã khóc và nói ra được hết những lỗi lầm. Tôi không nhớ bản thân đã kể những gì nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã nói rõ ràng cho mẹ nghe. Và đắp lại sự thành thật của tôi mẹ là nở một nụ cười. Cười đó chính là sự cảnh tỉnh tôi mỗi khi tôi định phạm sai lầm.
Quả Thật lỗi lầm chúng ta không thể tránh phải đối diện với nó như thế nào Chính là cách bạn chọn. Qua lỗi lầm trên tôi đã hiểu được rằng bản thân mình không nên sử dụng lời nói dối để che giấu đi nỗi lầm của bản thân mà hãy mạnh dạn đứng lên nhìn nhìn nhận mình
Ai trong đời cũng đã từng phạm phải lỗi lầm . Dù là lỗi lầm nhỏ hay lớn ăn thì nó cũng tác động đến cuộc sống của mỗi chúng ta . Tôi đã từng có một lỗi lầm mà có lẽ cả đời này có thể nào quên , đó chính là lần đầu tiên và chắc chắn sẽ là lần cuối cùng tôi nói dối mẹ.
Tôi còn nhớ đó là một ngày mùa thu mát mẻ. Mùa thu là mùa tựu trường , mùa mà chúng tôi dành rất nhiều thời gian để học nhóm. Nhưng chiều hôm đó thay vì đi học nhóm cùng các bạn tôi lại ở nhà tự học . Và một điều bất ngờ đã xảy ra ra khiến tôi vô cùng hoảng hốt. Khi tôi đang cố kéo lê chiếc bàn đến sát cửa sổ xổ thì .. xoảng … Sau lưng tôi một tiếng động vang lên Sởn cả gai ốc. Tôi cảm nhận được rằng lưng mình vừa nãy đã đụng phải một thứ gì và tôi cũng đã tờ mờ đoán ra . Trái tim tôi như thắt , ban đầu không khỏi cầu : ” đừng mà , xin đừng là nó….” Nhưng đáp lại mong muốn của tôi chính là những mảnh vỡ vô tình của chiếc bình quý. Nếu chỉ là một chiếc bình bình thường thì tôi đã không phải lo sợ đến như vậy , nhưng đây chính là món quà đầu tiên mà cha tặng mẹ tôi. Cách tính hậu đậu đã gây ra cho tôi khi một tình huống vô cùng khó xử. Giửa cái lúc bầu không khí vô cùng nặng nề thì một tiếng gọi xé toạc không trung :
– A ơi , qua mình học không ?
Tôi run rẩy bước ra ngoài , trong lòng một mớ hỗn độn , mỏi hãy cất tiếng : ” tý nữa nhé ” . Chẳng biết kết Lan rời khỏi nhà tôi bao lâu tôi mới định thần lại được . Tìm những mảnh vỡ Tâm trạng tôi rối bời. Có lẽ vì sự rối bời ấy tôi đã có những suy nghĩ vô cùng sai trái :” không được … Phải giấu nó ….phải … Phải giấu nó đi ” . Bụng bảo dạ tôi dọn sạch sẽ những mảnh vỡ còn vương trên sàn rồi đem chôn sau vườn . Tôi đã vạch ra một kế hoạch , một kế hoạch mà tôi nghĩ nó thật sự ngu dốt đó chính là nói dối rằng con mèo nhà tôi đã nhảy lên làm vỡ nó . Cách suy nghĩ sai trái ấy đã chiếm lấy hoàn toàn cơ thể tôi. Tôi vội vàng phóng sang nhà Lan coi như mọi chuyện chưa xảy ra.
Thời gian trôi qua thật nhanh , đã đến lúc tôi phải trở về nhà . Tôi tự tin rằng mẹ sẽ có phát hiện ra nhưng sao trong lòng vẫn đầy lo lắng . Sự lo lắng ấy khiến bước chân tôi nặng trĩu , từng bước , từng bước… Bị đè một thứ gì vô hình mà không thể nhắc lên nổi. Nhưng cuối cùng thì tốt cũng về đến nhà. Tôi đã thấy mẹ đứng đợi tôi . Đây cũng chính là khoảnh khắc mà trái tim tôi như thắt lại , nội tâm tôi đấu tranh kịch liệt . Mẹ đã đứng đợi tôi ngoài sân. Phim mẹ đỡ một nụ cười dịu hiền tôi đã muốn khóc .
– mẹ biết con muốn nói điều gì ,đừng làm mẹ thất vọng .
Câu nói đó như cảnh tỉnh tôi . Tôi đã khóc và nói ra được hết những lỗi lầm. Tôi không nhớ bản thân đã kể những gì nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã nói rõ ràng cho mẹ nghe. Và đắp lại sự thành thật của tôi mẹ là nở một nụ cười. Cười đó chính là sự cảnh tỉnh tôi mỗi khi tôi định phạm sai lầm.
Quả Thật lỗi lầm chúng ta không thể tránh phải đối diện với nó như thế nào Chính là cách bạn chọn. Qua lỗi lầm trên tôi đã hiểu được rằng bản thân mình không nên sử dụng lời nói dối để che giấu đi nỗi lầm của bản thân mà hãy mạnh dạn đứng lên nhìn nhìn nhận mình