Hãy kể lại tâm trạng một lần trễ hẹn của em đối với bạn( hẹn bạn đi học nhóm, đi chơi..).khoảng 1 trang giấy
0 bình luận về “Hãy kể lại tâm trạng một lần trễ hẹn của em đối với bạn( hẹn bạn đi học nhóm, đi chơi..).khoảng 1 trang giấy”
Chúng mình, người chuyên về kỹ thuật, kẻ học kế toán nhưng không hề khô khan như những cỗ máy và các con số. Cả hai có điểm chung là thích lãng mạn và cùng gắng công vun đắp cho tình yêu mãi lâu bền, tươi đẹp với thời gian.
Ngày đầu gặp anh, em ngỡ ngàng mất vài giây: “Sao lại có người cuốn hút đến thế!”. Em vẫn gắng giữ thái độ thản nhiên, trò chuyện bình thường dẫu trong lòng tựa như có sóng. Sau em được biết cùng lúc đó tim anh đã tình nguyện đập chung một nhịp với trái tim em rồi. Một cuộc tấn công ào ạt diễn ra. Em vốn đã …(e hèm) từ lâu thành ra gật đầu tắp lự.
Em vui vì có người đồng quan điểm với mình. Hạnh phúc khi có người hiểu mình, chia sẻ biết bao buồn vui. Nhớ hôm em chỉ bị cúm xoàng thôi nên không nói cho anh, vậy mà tối đó thấy anh đứng rét run ngoài cổng nhà, nói như hụt hơi: “Anh có linh cảm em ốm, nên vội đến”.
Ngày kỉ niệm, anh tặng em móc đeo chìa khoá hình chàng trai, còn cô gái thì anh giữ, khi ghép lại thành hình trái tim tròn trịa, vẹn nguyên. Ta cùng để làm móc khoá nhà và đó cũng là lúc em tặng anh móc treo có con cún trong seri “101 chú chó đốm” – dễ thương như anh vậy, để móc chìa khóa. Thế là mình có hai bộ móc chìa khóa giống hệt nhau.
Khi em tặng anh một chiếc khung ảnh cũng là lúc anh trao cho em cuốn Album dày cộp để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp, cũng bởi chúng ta cùng tư tưởng lớn thích chụp ảnh và cùng sinh vào giờ Ngọ nên kéo nhau đi du lịch suốt ngày.
Em chợt nghĩ: Dường như có thần giao cách cảm, sợi dây vô hình nào đó liên kết đôi mình. Vì sao em lại yêu mến anh, nhớ anh đến vậy? Chỉ vì em đã thấy cuộc sống này buồn chán ra sao, em đã biết mình phải lủi thủi như thế nào những ngày chưa có anh. Cũng bởi mỗi lần nhìn thấy anh, em lại ấm lòng. Chỉ cần nắm tay anh, em nhận ra bao mệt nhọc thường nhật đều tan biến cả. Ôm anh vào lòng, em thấy niềm vui sướng cứ âm ỉ cháy và rực lên như tình cảm của chúng mình. Chỉ cần ở bên anh một phút thôi cũng đủ để em cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim. Đôi khi không cần một lý do cho tình yêu nhưng đó chính là cái mà trái tim em lên tiếng khi thấy rung động trước anh, anh biết không!
Chúng mình, người chuyên về kỹ thuật, kẻ học kế toán nhưng không hề khô khan như những cỗ máy và các con số. Cả hai có điểm chung là thích lãng mạn và cùng gắng công vun đắp cho tình yêu mãi lâu bền, tươi đẹp với thời gian.
Ngày đầu gặp anh, em ngỡ ngàng mất vài giây: “Sao lại có người cuốn hút đến thế!”. Em vẫn gắng giữ thái độ thản nhiên, trò chuyện bình thường dẫu trong lòng tựa như có sóng. Sau em được biết cùng lúc đó tim anh đã tình nguyện đập chung một nhịp với trái tim em rồi. Một cuộc tấn công ào ạt diễn ra. Em vốn đã …(e hèm) từ lâu thành ra gật đầu tắp lự.
Em vui vì có người đồng quan điểm với mình. Hạnh phúc khi có người hiểu mình, chia sẻ biết bao buồn vui. Nhớ hôm em chỉ bị cúm xoàng thôi nên không nói cho anh, vậy mà tối đó thấy anh đứng rét run ngoài cổng nhà, nói như hụt hơi: “Anh có linh cảm em ốm, nên vội đến”.
Ngày kỉ niệm, anh tặng em móc đeo chìa khoá hình chàng trai, còn cô gái thì anh giữ, khi ghép lại thành hình trái tim tròn trịa, vẹn nguyên. Ta cùng để làm móc khoá nhà và đó cũng là lúc em tặng anh móc treo có con cún trong seri “101 chú chó đốm” – dễ thương như anh vậy, để móc chìa khóa. Thế là mình có hai bộ móc chìa khóa giống hệt nhau.
Khi em tặng anh một chiếc khung ảnh cũng là lúc anh trao cho em cuốn Album dày cộp để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp, cũng bởi chúng ta cùng tư tưởng lớn thích chụp ảnh và cùng sinh vào giờ Ngọ nên kéo nhau đi du lịch suốt ngày.
Em chợt nghĩ: Dường như có thần giao cách cảm, sợi dây vô hình nào đó liên kết đôi mình. Vì sao em lại yêu mến anh, nhớ anh đến vậy? Chỉ vì em đã thấy cuộc sống này buồn chán ra sao, em đã biết mình phải lủi thủi như thế nào những ngày chưa có anh. Cũng bởi mỗi lần nhìn thấy anh, em lại ấm lòng. Chỉ cần nắm tay anh, em nhận ra bao mệt nhọc thường nhật đều tan biến cả. Ôm anh vào lòng, em thấy niềm vui sướng cứ âm ỉ cháy và rực lên như tình cảm của chúng mình. Chỉ cần ở bên anh một phút thôi cũng đủ để em cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim. Đôi khi không cần một lý do cho tình yêu nhưng đó chính là cái mà trái tim em lên tiếng khi thấy rung động trước anh, anh biết không!