Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với một con vật nuôi mà em yêu thích

Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với một con vật nuôi mà em yêu thích

0 bình luận về “Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với một con vật nuôi mà em yêu thích”

  1. Bài làm:

    Em sinh ra ở một vùng quê miền Trung, nơi làng quê em gắn bó với ruộng đồng. Bởi vậy mà những chú bê con, những chú trâu, nghé luôn là bạn đồng hành với lũ trẻ chúng em. Gia đình em cũng nuôi hai em trâu, một mẹ một con, chúng rất thân thiết với em.

    Ngày ngày, mỗi khi đi học về là em lại ra đồng chăn trâu và dắt trâu về nhà cùng anh Hai. Những hôm thứ bảy, chủ nhật là vui nhất, vì em được cùng anh Hai ra đồng chăn trâu từ sớm. Nhìn chúng thong thả gặm cỏ thật thú vị biết bao. Những ngày vào mùa, ruộng vườn trong nhà đều nhờ trâu mẹ gánh vác, cày bừa, làm đất, không việc gì là không cần đến nó. Có những hôm nắng trưa, trâu vẫn cần mẫn ngoài ruộng cùng ba làm việc chẳng ngại. Bởi vậy mà ba em luôn bảo: “Những chú trâu như những thành viên trong gia đình vậy, chăm chỉ lao động để giúp mọi người”.

    Một kỉ niệm khiến em buồn nhất là lần phải chấp nhận chia xa em trâu mẹ. Đó là ngày mà anh Hai em nhận được giấy báo đậu đại học Kinh tế Đà Nẵng, lúc đấy bố mẹ em vừa mừng, vừa lo. Mừng vì anh đã đậu vào ngôi trường mà bấy lâu anh ao ước, lo vì một nỗi lên thành phố học bao nhiêu thứ phải lo, nào là học phí, tiền thuê trọ, rồi tiền ăn uống, điện, nước,..Lúc đó, bố mẹ em áp lực lắm. Dưới quê em làm ăn vất vả, cày sâu cuốc bẫm mà nào có dư giả được nhiều. Càng thương anh, lại mong anh học hành để sau này có công việc cho đỡ vất vả, sau khi bàn bạc, bố mẹ đã đi đến quyết định bán đi trâu mẹ để có tiền cho anh đi học. Khi nghe tin đó, cả anh và em đều rất xót, thương em trâu thật nhiều. Gắn bó bao nhiêu năm mà giờ lại phải chấp nhận bán em nó. Ngày bác Mai qua dắt trâu đi, em buồn lắm, đêm đó hai anh em ôm nhau khóc lóc. Dù cho bố mẹ động viên nhưng em không thể nào không nhớ nó, mỗi lần nghe tiếng nghé con kêu lên vì nhớ mẹ là lòng em như thắt lại. Thương vô cùng nhưng đành phải chấp nhận

    Tính đến bây giờ gia đình em bán trâu mẹ cũng được 4 năm rồi đấy, nhưng em vẫn còn nhớ nó lắm. Chú nghé con giờ cũng đã lớn thành một chú trâu trưởng thành rồi, vậy mà thỉnh thoảng ra đồng, vì nhớ, nó vẫn cất tiếng gọi mẹ tha thiết. Em chỉ mong rằng có dịp được đến gia đình bác Mai để thăm lại em trâu ngày xưa.

    Các bạn ạ, mỗi loài vật quanh ta đều mang đến cho thế giới của ta những điều tốt đẹp. Vì vậy, hãy trân trọng những khoảnh khắc được bên chúng, hãy yêu thương chúng bằng sự chân thành bởi rồi một ngày phải rời xa chúng, điều còn lại chỉ là sự tiếc nuối và thương nhớ mà thôi. 

    bạn có thể tham khảo bài này nhé

    Bình luận
  2. Một hôm, mẹ tôi mang một con mèo con về để nuôi khiến những kỉ niệm giữa tôi với con mèo Bạch Bạch dường như lại ùa về trong tâm trí tôi. Và khắc sâu trong lòng tôi nhất đó là kỉ niệm tôi đổ tôi cho Bạch Bạch  làm vỡ chiếc lọ hoa quý.

    Hồi ấy, nhân ngày sinh nhật tôi mẹ tặng cho tôi một chú mèo con. Nhìn thật non lướt nhưng xinh xắn dễ thương. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi tặng tôi món quà này để làm gì và dần tôi mới hiểu. Chú mèo cứ thế lớn lên theo năm tháng, chú càng lớn càng ra dáng anh dũng, oai phong. Chú có thân mũm mĩn dài như một chiếc phích con. Cái đầu Bạch Bạch tròn như nắm tay trẻ em. Đặc biệt hơn, đôi mắt chú long lanh to tròn như hai hòn bi ve, lúc thì mở to tròn, lúc thì lim dim, đôi mắt ấy vào ban đêm sáng như viên pha lê. Đôi tay chú lúc nào cũng vểnh để nghe ngóng. Ấn tượng nhất vẫn là bộ ria dài nhọn như chùm kim bạc bé nhỏ. Chú có bốn chân nhỏ rất nhanh nhẹn, dưới những móng viết sắc là một miếng thịt cứng dày như miếng đệm nên Bạch Bạch đi rất nhẹ nhàng. Bạch Bạch chung sống với tôi từ nhỏ  nên nó yêu thương và rất quý mến tôi. Nó ngoan ngoãn và luôn chơi đùa với tôi.

    Nhờ món quà quý giá này của mẹ mà tôi mới hiểu thấm thía được ý mẹ muốn truyền đạt cho tôi. Mẹ muốn tôi phải biết yêu thương con vật, phải biết quý trọng mọi thứ và mẹ muốn tôi tự hoàn thiện mình hơn. Tôi và  Bạch Bạch cứ thế lớn lên và gắn bó gần gũi với nhau cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng nhưng cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Tuy vậy tôi vẫn nhớ nhất là lúc tôi đổ tội cho Bạch Bạch và cũng là lúc tôi không được nhìn thấy Bạch Bạch nữa. Hôm ấy, vào một buổi sáng chủ nhật, mẹ tôi bảo tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghe mẹ và tung tăng cầm chổi lau dọn. Bạch Bạch cũng vậy, thấy tôi bận rộn nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, đùa giỡn với chú. Chú cứ đứng bên tôi cào nhẹ vào chân tôi như muốn chơi đùa tiếp. Tôi để chiếc khăn trên bàn và cúi xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa lau vừa đùa giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy chiếc lọ hoa rơi xuống đất một tiếng ” choang” vang lên. Tôi nhìn mà sợ hãi, mặt tôi tái lại khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên nền nhà tôi lẩm bẩm:

    -Đây…. đây…. chẳng phải là….

    Đúng lúc đó, mẹ tôi chạy tới. Mẹ tôi hỏi.

    -Có chuyện gì hả con?

    Nhìn mẹ xem, nét mặt mẹ lúc này tự nhiên rúm lại như rất tức giận, phải rồi, cái lọ hoa ấy là đồ cổ rất quý hiếm và rất đắt và khó có thể tìm được chiếc bình nào đẹp như thế. Vả lại, đó là cái bình mà ông nội đã để lại cho bố tôi trước khi qua đời. Mẹ tôi hốt hoảng hỏi?

    -Ai làm vỡ cái bình này.

    Tôi run run nhặt những mảnh vỡ, người run cầm cập, lúc này tôi chẳng biết trả lời mẹ như thế nào? và nếu trả lời mẹ sẽ đánh tôi mất. Tôi nhìn mẹ rồi nhìn con mèo đang ngồi trên bàn, miệng tôi liền lẩm bẩm.

    -Dạ… mẹ… Bạch Bạch làm vỡ ạ!

    Trời ơi! tại sao tôi lại nói vậy! Bạch Bạch có làm gì đâu, nó không có tôi mà. Mẹ tôi chằm chằm nhìn vào chú, mẹ nhìn cái chổi quật vào người nó mấy phát. Nó cứ rên lên ” meo meo” và ngơ ngác nhìn tôi như muốn hỏi tôi  ” tại sao mẹ chị lại đánh em”. Tôi thương nó quá nhưng biết làm thế nào? tôi khóc nức nở xin mẹ đừng đánh Bạch Bạch nữa, tội nghiệp cho nó.  Dường như nó đã hiểu chuyện và không kêu nữa, nó cứ đưa cặp mắt chừng chừng nhìn vào tôi.  Giờ đây, nó không nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, nũng nịu nữa mà bây giờ nó muốn nhìn tôi như muốn trách tôi tại sao lại đổ tội cho nó. Buổi sáng ấy cuối cùng cũng trôi qua, mọi việc lại diễn ra bình thường. Chỉ tôi và Bạch Bạch là khóc, nó không theo tôi nữa, nó cứ nằm im trong góc nhà. Tôi cũng đau lắm, thương nó nhiều lắm, tất cả là tại tôi mà, tôi làm vỡ bình hoa đó mà. Nhưng phải làm sao đây, tôi đã lỡ nói ra rồi, và tôi cũng không có lòng dũng cảm để nhận lỗi. Tôi mong chuyện này qua nhanh và tôi và Bạch Bạch  lại thân mật như trước. Bỗng nhiên, từ sân tiếng chó sủa kêu vang, tiếng mèo  kêu. Trời, đó là bác mua chó mèo, bác đến đây làm gì. Mẹ tôi bảo vào bắt Bạch Bạch, tôi sững người, nhìn bác ấy tiến đến chỗ mèo bế nó đi, tại sao tôi không chạy đến mà ôm nó. Tại sao chân tôi không đi được. Tôi cứ đứng yên, đôi chân tôi như bị đóng chặt trên đá vậy.  Bạch Bạch cũng thế, nó cứ nằm im để bác ấy bắt. Tôi bỗng òa lên khóc và van xin mẹ đừng bán nó đi. mẹ tôi vẫn kiên quyết bán chú, mà nói:

    -Bán nó đi, để lại nuôi làm gì để nó phá hoại à?

    Tôi vẫn năn nỉ mẹ. Tôi nhìn Bạch Bạch vẫn ánh mắt ấy nói cứ nhìn tôi như muốn mắng, muốn trách tôi. Nhưng tất cả đều đã quá muộn quá, bác bắt Bạch Bạch vào lồng rồi ngồi lên xe máy đi, bóng Bạch Bạch xa dần xa dần rồi mắt hẳn. Tôi như gục ngã xuống, bầu trời như tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Lúc này, tôi như một xác chết không hồn.

    Rồi năm tháng cứ thế trôi qua, mọi người trong gia đình không ai còn nhớ đến chuyện đó cả, nhưng tôi vẫn nhớ mãi chuyện đó với một tâm trạng vô cùng ân hận, đau đớn. Tôi quyết định đặt con mèo mới mua này tên làBạch Bạch   để bù đắp những mất mát và Bạch Bạch tôi yêu quý đã phải chịu. Tôi tự hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho con mèo Bạch Bạch mới này và sẽ không bao giờ lừa gạt nó. 

    lúc ấy mèo nhà tui nó là giống đực nên đặt là Bạch Bahcj nha chứ nó là cái thì đặt là Bạch TUyết rồi nếu ko hay thì bn có thể đặt tên khác ko sao cả n tui vẫn bùn chuyện đó .

    chúc học tốt cho tui xin ctlhn cho tui đỡ bùn nha

    Bình luận

Viết một bình luận