Hãy kể về tình bạn ấy và qua đó em “lớn lên một chút” và sống đẹp hơn
Lưu ý:bài viết có sử dụng yếu tố miêu tả, nghệ thuật
0 bình luận về “Hãy kể về tình bạn ấy và qua đó em “lớn lên một chút” và sống đẹp hơn
Lưu ý:bài viết có sử dụng yếu tố miêu tả, nghệ thuật”
Tình bạn là hai chữ nó gắn liền với thời học sinh. Nó là thứ mà chúng ta có thể vui, buồn, mệt,…. Tuy là thế nhưng đên bây giờ tôi đã trải qua một mối tình bạn thân chỉ vỏn vẹn 2 năm. Tôi và Ngọc học chung lớp từ tiểu học nhưng tôi và cô ấy mới quen nhau từ hôi lớp 4. Ngọc là người con gái ít nói, dịu dàng, xinh đẹp, dễ thương. Cô ấy rât tốt mà rất ít nói. Lúc ấy, tôi còn chưa hiểu chuyện nên không quý trọng tình bạn này. Cô ấy thường làm món trà sữa mà tôi thích nhất và đem lên lớp cùng uống và trò chuyện cùng tôi, thời gian ấy thật hoài niệm biết bao. Nhưng tôi lúc ấy còn chưa hiểu chuyện nên không biết trân trọng và quý tình bạn này. Tôi là một con người hoạt bát, sôi nổi, học giỏi, tính tình hơi nóng nảy, nên nhiều lúc hai đứa cũng giận nhau, và khi như thế tôi cũng mặc kệ và không quan tâm gì nhiều. Lên đến lóp 5, tôi đã bắt đầu chán nản mối tình bạn này, tôi bắt đầu chơi với những bạn nữ khác trong lớp nhiều hơn, cũng đông thời ít quan tâm Ngọc nhiều hơn. Khi thấy thế, Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy chán ghét tôi,Ngọc cũng đi giao lưu với vài bạn nữ khác trong lớp. Tính tôi thì hoạt bát nên ít hợp với Ngọc, nhưng tôi quý Ngọc lắm và Ngọc cũng chưa bao giờ biết điều đó. Đến cuối lớp 5, chắc Ngọc đã chán ghét tôi tột độ rồi, thi lên lớp 6 thì tôi và Ngọc học khác lớp và từ đó tôi và Ngọc không bao giờ nói chuyện qua lại nữa. Đi trên sân trường thì tôi với Ngọc thỉnh thoảng cũng gặp mặt nhau nhưng đều là người xa lạ. Đến giờ tôi đã là học sinh lớp 8, tôi mới biết quý trọng tình bạn này, Ngọc thì cũng có người bạn thân mơi rồi. Tôi thật sự rất hối hận và tiếc nuối một tình bạn đẹp này, đến giờ nếu như tôi và Ngọc còn là bạn thân của nhau, thì mọi sự buồn phiền của tôi chắc cũng được xóa bỏ nhờ những lời dộng viên chân thành của Ngọc. Tôi thật sự rất buồn và mệt mỏi, tôi ước gì chúng tôi có thể quay lại như thuở xua kia, cùng là bạn thân với nhau, cùng đi uống trà sữa với nhau, cùng trò chuyện với nhau, cùng đi chơi với nhau, cùng học tập với nhau. Sau những sự nuối tiếc và hối hận này, tôi có lẽ đã lớn lên một chút, cũng trưởng thành hơn và cũng biết quý trọng những thứ tôi đang có……
Tình bạn là hai chữ nó gắn liền với thời học sinh. Nó là thứ mà chúng ta có thể vui, buồn, mệt,…. Tuy là thế nhưng đên bây giờ tôi đã trải qua một mối tình bạn thân chỉ vỏn vẹn 2 năm. Tôi và Ngọc học chung lớp từ tiểu học nhưng tôi và cô ấy mới quen nhau từ hôi lớp 4. Ngọc là người con gái ít nói, dịu dàng, xinh đẹp, dễ thương. Cô ấy rât tốt mà rất ít nói. Lúc ấy, tôi còn chưa hiểu chuyện nên không quý trọng tình bạn này. Cô ấy thường làm món trà sữa mà tôi thích nhất và đem lên lớp cùng uống và trò chuyện cùng tôi, thời gian ấy thật hoài niệm biết bao. Nhưng tôi lúc ấy còn chưa hiểu chuyện nên không biết trân trọng và quý tình bạn này. Tôi là một con người hoạt bát, sôi nổi, học giỏi, tính tình hơi nóng nảy, nên nhiều lúc hai đứa cũng giận nhau, và khi như thế tôi cũng mặc kệ và không quan tâm gì nhiều. Lên đến lóp 5, tôi đã bắt đầu chán nản mối tình bạn này, tôi bắt đầu chơi với những bạn nữ khác trong lớp nhiều hơn, cũng đông thời ít quan tâm Ngọc nhiều hơn. Khi thấy thế, Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy chán ghét tôi,Ngọc cũng đi giao lưu với vài bạn nữ khác trong lớp. Tính tôi thì hoạt bát nên ít hợp với Ngọc, nhưng tôi quý Ngọc lắm và Ngọc cũng chưa bao giờ biết điều đó. Đến cuối lớp 5, chắc Ngọc đã chán ghét tôi tột độ rồi, thi lên lớp 6 thì tôi và Ngọc học khác lớp và từ đó tôi và Ngọc không bao giờ nói chuyện qua lại nữa. Đi trên sân trường thì tôi với Ngọc thỉnh thoảng cũng gặp mặt nhau nhưng đều là người xa lạ. Đến giờ tôi đã là học sinh lớp 8, tôi mới biết quý trọng tình bạn này, Ngọc thì cũng có người bạn thân mơi rồi. Tôi thật sự rất hối hận và tiếc nuối một tình bạn đẹp này, đến giờ nếu như tôi và Ngọc còn là bạn thân của nhau, thì mọi sự buồn phiền của tôi chắc cũng được xóa bỏ nhờ những lời dộng viên chân thành của Ngọc. Tôi thật sự rất buồn và mệt mỏi, tôi ước gì chúng tôi có thể quay lại như thuở xua kia, cùng là bạn thân với nhau, cùng đi uống trà sữa với nhau, cùng trò chuyện với nhau, cùng đi chơi với nhau, cùng học tập với nhau. Sau những sự nuối tiếc và hối hận này, tôi có lẽ đã lớn lên một chút, cũng trưởng thành hơn và cũng biết quý trọng những thứ tôi đang có……