Hãy miêu tả người phụ nữ mà em yêu quý nhất (Làm bài văn dạng biểu cảm giúp mình nha và nếu làm bài văn tả mẹ thì càng tốt)
0 bình luận về “Hãy miêu tả người phụ nữ mà em yêu quý nhất (Làm bài văn dạng biểu cảm giúp mình nha và nếu làm bài văn tả mẹ thì càng tốt)”
Bài làm:
Mỗi khi ai đó hỏi rằng: Ai là người mà tôi trân quý nhất trên đời? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: Người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ, yêu quý nhất chính là mẹ tôi.
Mẹ tôi là mẫu người xinh đẹp và thanh lịch. Dù đã đi qua hơn nửa cuộc đời, mẹ vẫn không hề đánh mất đi vẻ đẹp đó. Đã ngoài 40 tuổi, mẹ tôi trông vẫn rất tươi trẻ với khuôn mặt trái xoan và làn da trắng mịn không tì vết. Đẹp nhất ở mẹ tôi chính là đôi mắt. Mẹ có đôi mắt sáng và trong, nhẹ nhàng như dòng nước mùa thu. Mỗi lần mẹ nhìn tôi, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn. Không một ai có thể thắng nổi thời gian, theo năm tháng, nơi khóe mắt mẹ đã xuất hiện vết chân chim. Tuy vậy, nó không khiến mẹ trông già đi, ngược lại còn tô đậm thêm sự mặn mà của người phụ nữ. Tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú hài hòa của mẹ, là chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng, thật may mắn làm sao khi tôi cũng được di truyền nét ấy từ mẹ. Như những cô thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, đôi môi của mẹ mỏng nhẹ, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn. Chẳng cần son, cũng chẳng thêm phấn, mẹ tôi cũng thập phần hấp dẫn.
Dáng người của mẹ mảnh mai, tuy không cao nhưng nhìn rất vừa vặn. Làn da trắng sáng và mái tóc mượt mà suôn thẳng của mẹ luôn là thứ khiến tôi ghen tị nhất. Nhưng điều tôi thích nhất ở mẹ lại là đôi bàn tay. Đó không phải là đôi bàn tay mịn màng, mà là bàn tay với đầy những vết chai sạn hằn rõ như khắc sâu những vất vả, gánh nặng của cuộc đời. Chính bằng đôi bàn tay chai sạn ấy, mẹ tôi đã tảo tần vì gia đình mà cố gắng làm việc. Chính đôi bàn tay ấy đã nâng đỡ tôi từ những bước đi đầu tiên của cuộc đời, dạy cho tôi những điều hay lẽ phải và cũng chính đôi bàn tay ấy đã chở che, vỗ về tôi những lần vấp ngã. Chẳng cần đến những lời nói mỹ miều, mẹ truyền sức mạnh, sự an ủi và niềm tin qua sự ấm áp nơi bàn tay. Đó chính là liều thuốc hữu dụng nhất, chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi. Và cũng chính đôi tay ấy, đã làm nên những bữa ăn ngon miệng mà không nơi đâu sánh bằng cho cả gia đình. Những lần tôi ốm đau, chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán tôi, bón cho tôi từng thìa cháo và dỗ dành tôi uống thuốc.
Trong lòng tôi, mẹ luôn là một bức tượng đài vĩ đại nhất. Cuộc sống với biết bao nhiêu lo toan, khó khăn vất vả nhưng mẹ luôn vì gia đình mà đứng vững. Là một người phụ nữ hiện đại, mẹ là người giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc mẹ tôi là một người rất nghiêm khắc cầu toàn, nhưng cũng rất chu đáo và cẩn thận. Những đồng nghiệp tại cơ quan luôn ví mẹ tôi như “Ma ma đại tổng quản” bởi không chỉ chăm lo tốt cho gia đình mà trong công việc hay trong cuộc sống, mẹ tôi đã giúp đỡ quan tâm chăm sóc cho họ rất nhiều. Điều đó làm tôi thêm tự hào về mẹ của mình.
Bản thân tôi yêu mẹ rất nhiều, nhưng dường như sự ngại ngùng khiến tôi rất ít khi có thể bày tỏ được tình cảm với mẹ. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện trau dồi bản thân, để không phụ tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi. Và hơn thế, khi còn có thể, tôi sẽ cố gắng học cách bày tỏ tình cảm với mẹ thật nhiều, để mẹ có thể biết rằng, trong cuộc đời này không có ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng tôi.
Bài làm:
Mỗi khi ai đó hỏi rằng: Ai là người mà tôi trân quý nhất trên đời? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: Người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ, yêu quý nhất chính là mẹ tôi.
Mẹ tôi là mẫu người xinh đẹp và thanh lịch. Dù đã đi qua hơn nửa cuộc đời, mẹ vẫn không hề đánh mất đi vẻ đẹp đó. Đã ngoài 40 tuổi, mẹ tôi trông vẫn rất tươi trẻ với khuôn mặt trái xoan và làn da trắng mịn không tì vết. Đẹp nhất ở mẹ tôi chính là đôi mắt. Mẹ có đôi mắt sáng và trong, nhẹ nhàng như dòng nước mùa thu. Mỗi lần mẹ nhìn tôi, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn. Không một ai có thể thắng nổi thời gian, theo năm tháng, nơi khóe mắt mẹ đã xuất hiện vết chân chim. Tuy vậy, nó không khiến mẹ trông già đi, ngược lại còn tô đậm thêm sự mặn mà của người phụ nữ. Tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú hài hòa của mẹ, là chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng, thật may mắn làm sao khi tôi cũng được di truyền nét ấy từ mẹ. Như những cô thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, đôi môi của mẹ mỏng nhẹ, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn. Chẳng cần son, cũng chẳng thêm phấn, mẹ tôi cũng thập phần hấp dẫn.
Dáng người của mẹ mảnh mai, tuy không cao nhưng nhìn rất vừa vặn. Làn da trắng sáng và mái tóc mượt mà suôn thẳng của mẹ luôn là thứ khiến tôi ghen tị nhất. Nhưng điều tôi thích nhất ở mẹ lại là đôi bàn tay. Đó không phải là đôi bàn tay mịn màng, mà là bàn tay với đầy những vết chai sạn hằn rõ như khắc sâu những vất vả, gánh nặng của cuộc đời. Chính bằng đôi bàn tay chai sạn ấy, mẹ tôi đã tảo tần vì gia đình mà cố gắng làm việc. Chính đôi bàn tay ấy đã nâng đỡ tôi từ những bước đi đầu tiên của cuộc đời, dạy cho tôi những điều hay lẽ phải và cũng chính đôi bàn tay ấy đã chở che, vỗ về tôi những lần vấp ngã. Chẳng cần đến những lời nói mỹ miều, mẹ truyền sức mạnh, sự an ủi và niềm tin qua sự ấm áp nơi bàn tay. Đó chính là liều thuốc hữu dụng nhất, chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi. Và cũng chính đôi tay ấy, đã làm nên những bữa ăn ngon miệng mà không nơi đâu sánh bằng cho cả gia đình. Những lần tôi ốm đau, chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán tôi, bón cho tôi từng thìa cháo và dỗ dành tôi uống thuốc.
Trong lòng tôi, mẹ luôn là một bức tượng đài vĩ đại nhất. Cuộc sống với biết bao nhiêu lo toan, khó khăn vất vả nhưng mẹ luôn vì gia đình mà đứng vững. Là một người phụ nữ hiện đại, mẹ là người giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc mẹ tôi là một người rất nghiêm khắc cầu toàn, nhưng cũng rất chu đáo và cẩn thận. Những đồng nghiệp tại cơ quan luôn ví mẹ tôi như “Ma ma đại tổng quản” bởi không chỉ chăm lo tốt cho gia đình mà trong công việc hay trong cuộc sống, mẹ tôi đã giúp đỡ quan tâm chăm sóc cho họ rất nhiều. Điều đó làm tôi thêm tự hào về mẹ của mình.
Bản thân tôi yêu mẹ rất nhiều, nhưng dường như sự ngại ngùng khiến tôi rất ít khi có thể bày tỏ được tình cảm với mẹ. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện trau dồi bản thân, để không phụ tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi. Và hơn thế, khi còn có thể, tôi sẽ cố gắng học cách bày tỏ tình cảm với mẹ thật nhiều, để mẹ có thể biết rằng, trong cuộc đời này không có ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng tôi.