Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với nhân vật lục vân tiên sau khi lục vân tiên đánh cướp cứu kiều nguyệt Nga .viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ đó . Phát biểu suy nghĩ của mình về hành động cứu người của lục vân tiên
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với nhân vật lục vân tiên sau khi lục vân tiên đánh cướp cứu kiều nguyệt Nga .viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ đó . Phát biểu suy nghĩ của mình về hành động cứu người của lục vân tiên
Tôi tên là Lục Vân Tiên, người ở quận Đông Thành. Mười sáu tuổi, trong lòng tôi biết bao hăm hở muốn được lập nhiều công danh và giúp ích cho đời. Mấy năm học cùng thầy trên núi, dù văn võ đã thành thạo, nhưng lúc nào tôi vẫn luôn tự nhủ cần phải học tập và rèn luyện thêm nữa. Tháng năm trôi qua, tôi ngày càng trưởng thành hơn, thầy tôi rất hài lòng và tin tưởng tôi sẽ đem tài năng giúp dân giúp nước.
Năm ấy, khi nghe tin triều đình mở khoa thi, tôi đã rất hăng hái xin phép thầy xuống núi. Trước khi lên kinh đô, tôi về thăm cha mẹ. Vừa xuống núi, tôi đã nghe thấy tiếng người dân khóc than thảm thiết. Họ kéo nhau chạy tán loạn vào rừng để trốn. Thấy thế, tôi liền giữ một ông cụ đang hốt hoảng bỏ chạy lại để tìm hiểu sự tình. Ông cụ khuyên tôi rằng: “- Cháu hãy chạy đi nếu không muốn chết ! Lũ cướp rất đáng sợ, chúng trang bị rất nhiều vũ khí, chúng đang tàn phá nhà cửa và cướp bóc của cải của dân làng chúng tôi. Cậu hãy chạy mau đi, nghe lời lão đi! Hiện có một cô gái nghe nói xinh đẹp lắm đang bị chúng bắt lại và bị cướp hết vàng bạc rồi. Thôi lão đi đây….”
Vừa dứt lời, ông lão đã tức tốc chạy đi. Nghe thấy thế, ngọn lửa giận dữ trong tôi bùng cháy. Lũ cướp đang không biết hung bạo thế nào nhưng nhìn thấy dân làng hỗn loạn, sợ hãi, tôi thầm nghĩ chúng cũng tàn ác lắm. Nhất định tôi không thể bỏ qua chuyện này được, phải giúp họ thôi.
Không kịp nghĩ ngợi lâu, tôi ghé qua bên đường bẻ một cành cây dài làm gậy rồi nhanh như chớp xông vào giữa đám cướp quát lớn: “- Bớ đảng hung đồ kia! Tụi bây chớ quen làm thói hồ đồ mà hại dân vô tội”. Tôi nói vậy để bọn chúng nhận ra những việc làm sai trái của mình và cũng là đang mở ra cho chúng một con đường để thoát thân. Ngờ đâu tên tướng cướp mắt trợn ngược đầy hung tợn, mặt đỏ phừng phừng cầm thanh gươm sắc bén chỉ vào tôi và quát: “- Mày là thằng nào mà dám tới đây lớn tiếng thế? Không việc gì của mày mà can vào. Khôn hồn thì đi ngay chứ không đừng trách ta”. Nói rồi, tên tướng cướp hò hét bọn lâu la bao vây bốn phía quyết không cho tôi đường tháo chạy.
Trong vòng vây, bọn chúng người cầm gươm, người cầm giáo đằng đằng sát khí hô vang: “GIẾT! GIẾT! GIẾT!”. Tiếng gươm khua sắc lạnh, tiếng cười hét điên loạn, những khuôn mặt gớm ghiếc, nhưng ánh mắt chế nhạo nhìn tôi chằm chằm. Rồi chúng cứ thế mà xông vào, vung gươm, giáo nhằm tôi mà đâm. Tôi bình tĩnh quan sát. Bọn chúng tuy đông nhưng là bọn hữu dũng vô mưu, bất tài vô dụng, chỉ lấy đông hiếp yếu chứ chẳng tài cán gì. Rất nhanh, tôi cầm cây gậy đánh hết bên trái rồi đánh bên phải, triển hết tài nghệ mà thầy tôi đã truyền dạy.
Cứ thế, tôi tả xung hữu đột, đánh trước đánh sau, càn quét bốn phía. Những đòn đánh tuyệt diệu như rồng cuộn, hổ vồ làm chúng không biết đường đỡ, bị trúng đòn sợ đến kinh hồn. Nhiều tên gục ngã tại chỗ không gượng dậy nổi. Nhiều tên khác kêu la thảm thiết, thất thần không dám xông vào nữa cứ dè chứng bên ngoài mà hò hét.
Tôi tiếp tục vung gậy tới tấp. Chiếc gậy trong tay cứ vun vút lao vào đầu, vào người chúng. Đau quá, chúng vứt hết gươm giáo mà bỏ chạy tán loạn để thoát thân. Tên tướng cướp Phong Lai cũng bị tôi đánh cho một trận sống dở chết dở. Biết không địch nổi, hắn hò hét lũ lâu la bỏ chạy, không dám nhìn lại.
Dẹp xong lũ cướp hung tợn, tôi ân cần hỏi người gặp nạn. Hỏi ra thì mới biết nàng là Kiều Nguyệt Nga, người ở quận Tây Xuyên còn người kia là nàng hầu Kim Liên. Cha Kiều Nguyệt Nga là tri phủ ở miền Hà Khê. Ông mới cho người gửi thư rước nàng về để định bề gia thất. Dù không phải là người mà nàng muốn gắn bó nhưng vì là ý cha nên nàng đành chấp thuận. Nàng Nguyệt Nga thật là một cô gái hiếu thuận và đức hạnh.
Nàng kể rằng đang trên đường về nhà vâng lời cha thì chẳng may lại bị bắt lại, rất may tôi có mặt kịp thời giải nguy cho. Cảm ân đức giải nguy cứu mạng, Kiều Nguyệt Nga định bước ra khấu đầu, tôi liền ngăn cản. Nàng cảm kích lắm mời tôi ghé qua nhà nàng ở Hà Khê để đền ơn cho tôi. Vừa nghe nàng nói vậy, tôi liền cười lớn khước từ bởi việc tôi làm là tự nguyện, là vì thấy việc bất nghĩa thì không thể không xả thân chứ nào mong cầu lợi danh. Bậc anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, thấy việc nghĩa quyết không từ nan, thấy người gặp nạn quyết ứng cứu, đó mới là nghĩa khí kẻ làm trai.
Tôi cảm tạ tấm chân tình ấy của nàng rồi từ biệt để lên đường về thăm cha mẹ. Trên đường đi, lòng tôi tràn ngập hân hoan vì vừa làm được một việc tốt, lại cũng vừa kiểm chứng tài nghệ đã luyện tập bấy lâu. Tôi đã giúp ích cho dân làng rồi. Tôi sẽ lại hăm hở lên đường để thi thố tài năng, cứu giúp những người khốn khó, diệt trừ lũ bạo ngược. Tôi chỉ mong nhân dân mãi luôn có được cuộc sống ấm no mà thôi. Lần này xuống núi, nhất định tôi sẽ làm rạng danh thầy, quyết ứng thí thành công, đem sức giúp ích cho đời.
Nguyễn Đình Chiểu, ánh sáng trong làng văn học Việt Nam. Thơ văn của ông luôn mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Truyện Lục Vân Tiên là một trong những tác phẩm nổi bật nhất trong sự nghiệp văn học của ông. Trong đó hình tượng người anh hùng Lục Vân Tiên được xây dựng là hình mẫu lý tưởng của người dân. Trong đoạn trích Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga, hình ảnh nhân vật hiện lên với những đức tính tốt đẹp: dũng cảm, sẵn sàng xả thân vì nghĩa và có tài năng, khí phách hơn người.
Là một trong những tác phẩm truyện thơ Nôm nổi tiếng nhất thời bấy giờ, truyện Lục Vân Tiên được ví như truyện Kiều của Nam bộ. Đây là cuốn sách gối đầu giường của hầu hết những người yêu văn chương. Xây dựng một điển hình, trai tài gái sắc, anh hùng chủ nghĩa của nhân dân, không khó để hiểu rằng, truyện Lục Vân Tiên được yêu thích bởi hầu hết đối tượng tầng lớp nông dân. Qua đoạn trích Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga, tác giả khắc họa hình ảnh nhân vật anh hùng, ca ngợi tinh thần nghĩa hiệp, “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”, thể hiện khát vọng công bằng.
Hình tượng nhân vật Lục Vân Tiên tục xây dựng là người anh hùng nghĩa hiệp. Giữa đường thấy cảnh tượng nhóm côn đồ ỷ đông bắt nạt yếu, vân Tiên không ngần ngại ra tay cứu giúp
Vân Tiên ghé lại bên đàng,
Bẻ cây làm gậy nhằm làng xông vô.
Kêu rằng: “Bớ đảng hung đồ,
Chớ quen làm thói hồ đồ hại dân”.
Phong Lai mặt đỏ phừng phừng:
“Thằng nào dám tới lẫy lừng vào đây?
Trước gây việc dữ tại mầy.
Truyền quân bốn phía phủ vây bịt bùng”.
Tác giả sử dụng hàng loạt những động từ mạnh như “bẻ, nhằm, xông, kêu” để thể hiện sự mạnh mẽ quyết liệt của Lục Vân Tiên. Tuy không phải bản thân là người bị hại nhưng tinh thần thượng võ khiến Lục Vân Tiên không thể làm ngơ. Tinh thần xả thân vì nghĩa còn được thể hiện qua lối ăn nói hùng dũng, hô hoán mọi người: “bớ đảng hung đồ”. Những hành động trên cho thấy, Lục Vân Tiên là một người dũng cảm, nghĩa hiệp, lại mẫu người anh hùng nông dân của người dân Nam Bộ. Qua đó, tác giả thể hiện khát khao công bằng tự do, cái tốt luôn chiến thắng.
Tác giả miêu tả những hành động của Lục Vân Tiên nhằm khắc họa hình tượng nhân vật với sức mạnh, võ thuật điêu luyện.
Vân Tiên tả đột hữu xung,
Khác nào Triệu Tử phá vòng Đương Dương.
Lâu la bốn phía vỡ tan,
Đều quăng gươm giáo tìm đàng chạy ngay.
Phong Lai trở chẳng kịp tay,
Bị Tiên một gậy thác rày thân vong.
Tác giả so sánh Lục Vân Tiên trong trận đánh với bọn gian ác giống như tướng Triệu tử năm xưa phá tan quân đường Dương vô cùng oanh liệt, hào hùng. Cách miêu tả sinh động, cùng một loạt những động từ thể hiện sự thất bại của bọn côn đồ như “quăng”, “tìm”, “chạy ngay”, “chẳng kịp trở tay”, “bị ngay một trận”, “thác rày thân vong” Càng tô đậm hơn sự anh dũng, tài nghệ võ thuật của nhân vật chính. Thành ngữ tả đột hữu xung thể hiện sự nhanh chóng, chủ động, gọn gàng. Người đọc như hình dung ra một Lục Vân Tiên khí thế ngút trời vừa đánh, vừa phòng thủ linh hoạt khéo léo. Trận chiến diễn ra nhanh chóng, Lục Vân Tiên dễ dàng đánh đuổi kẻ xấu. Hình tượng nhân vật dân tiên mang tầm vóc anh hùng thời đại, là ước nguyện của nhân dân về con người mạnh mẽ không nao núng trước khó khăn.
Không chỉ có võ thuật, chí khí, Lục Vân Tiên còn thể hiện là người lịch thiệp, biết quan tâm, chia sẻ. Sau khi đánh đuổi bọn côn đồ, Lục Vân Tiên không quên hỏi thăm:
Dẹp rồi lũ kiến chòm ong,
Hỏi: “Ai than thóc ở trong xe này?”
Tiểu thơ con gái nhà ai,
Đi đâu nên nỗi mang tai bất kỳ?
Chẳng hay tên họ là chi,
Khuê môn phận gái việc gì đến đây?
Đằng sau vẻ ngoài cục mịch hay những hành động mạnh mẽ quyết liệt là một tấm lòng độ lượng, quan tâm đến người khác và hết mực phải đạo. Sau khi đánh đuổi bọn côn đồ, Lục Vân Tiên chưa bỏ đi ngay mà còn nán lại hỏi thăm Kiều Nguyệt Nga. Hành động này cho thấy bản tính chân thật, tốt bụng. Thậm chí, Lục Vân Tiên còn can ngăn Kiều Nguyệt Nga bước ra khỏi xe vì: “nàng là phận gái, ta là phận trai”. Một người văn võ song toàn, lại biết ý tứ như vậy, quả đúng là hiếm có. Hành động ấy còn cho thấy sự tôn trọng của Lục Vân Tiên dành cho phụ nữ. Giọng điệu ân cần, dịu dàng của chàng ắt hẳn đã làm rung động trái tim thiếu nữ của Kiều Nguyệt Nga. Xây dựng hình tượng nhân vật Lục Vân Tiên, Nguyễn Đình Chiểu đã đúc rút và tổng hợp tất cả những đức tính quý báu nhất của con người, của một người hoàn hảo, một bậc anh hùng, một đấng trượng phu trong quan niệm dân gian: Vừa nghĩa hiệp, tài giỏi, vừa chu đáo, hiểu lễ nghĩa phép tắc.
Ngoài ra, Lục Vân Tiên còn là người khiêm tốn, làm điều tốt không mong được trả ơn. Đứng trước lời cảm tạ của Kiều Nguyệt Nga và lời đề nghị đội ơn cứu mạng, Lục Vân Tiên chỉ cười:
“Làm ơn há dễ trông người trả ơn?
Nay đà rõ đặng nguồn cơn,
Nào ai tính thiệt so hơn làm gì.
Nhớ câu kiến nghĩa bất vi,
Làm người thế ấy cũng phi anh hùng.”
Từng câu nói cho Thấy, Lục Vân Tiên là người sống có phép tắc, hào hiệp, không tính toán. Trong quan điểm của chàng, việc giúp đỡ người khác không phải để lập công, để hy vọng được ghi nhận hãy trả ơn mà đơn giản chỉ xuất phát từ lòng nhân hậu và tinh thần trượng nghĩa. Tình cảm giữa con người với con người từ tận trái tim. “Nào ai tính thiệt so hơn làm gì”, có lẽ bởi, đối với người anh hùng, ơn huệ không mang nhiều ý nghĩa bằng tình cảm. Người anh hùng sẽ không tính toán, không cần trả bằng tiền của tầm thường.
Bằng giọng văn chân chất, dễ hiểu cùng cốt truyện rõ ràng, dễ đọc, cách miêu tả vừa mang tính trực tiếp, vừa sử dụng những câu thành ngữ tục ngữ quen thuộc, tác giả đã xây dựng hình tượng nhân vật anh hùng Lục Vân Tiên hào hùng, nghĩa khí có học, có hiểu biết và mang một trái tim nhân hậu. Đây chính là hình tượng con người nhìn hình của nhân dân Nam bộ thời xưa.
#chucbanhoctot
Cho mình xin Tim và Vote and ctlhn nhé!! ;D