Hãy vào vai chiếc bàn bị gãy chân than phiền với một chiếc ghế hỏng .Em hãy tưởng tượng lại câu truyện đó.Các bạn ko được lấy trên mạng nhé
Hãy vào vai chiếc bàn bị gãy chân than phiền với một chiếc ghế hỏng .Em hãy tưởng tượng lại câu truyện đó.Các bạn ko được lấy trên mạng nhé
Một nhà kho có một cái bàn bị gãy chân và một cái ghế bị hỏng.Cái bàn là tôi.Tôi buồn rầu than phiền với ghế hỏng:
-Bạn ghế ơi!Tôi bị gãy mất một chân rồi,thật là đau khổ.Làm thế nào bây giờ?
Ghế nói với tôi:
-Này bàn ơi.Bạn cũng như tôi,bạn gãy chân còn tôi bị hỏng.Chúng ta khác gì nhau?
-Nhưng tôi chẳng muốn bị thế này nữa.Tôi chán quá rồi.-Tôi thốt lên.
Lúc này,chủ kho bước vào.Ông ta nói:
-Ôi trời!Tại sao trong này lại có một cái bàn và một cái ghế nhỉ?Chúng bị hỏng hết rồi.
Ông liền mang nó ra ngoài và sửa lại chúng tôi.Tôi và ghế đã không còn chán như khi ở trong kho nữa.
mik ko cp mạng nha
tối hôm đó 10 giờ mà tôi vẫn chưa đi ngủ do ôn bài cũ nên tôi ngủ quên .trong giấc mơ tôi trở thành 1 cái ghế .trước mặt tôi thì có 1 cái bàn .Và cái bàn đó đang nói chuyện nói tôi .Cái bàn nhìn tôi mà rằng:
– “Sinh ra là vật dụng để cho con người dùng, đó là chức năng là lẽ sống của tôi. Thế mà nay chẳng ai thèm để ý coi tôi như đồ bỏ đi. Cũng chỉ tại lũ mọt đáng ghét đã ăn hỏng một cái chân của tôi. Bàn có ba chân giờ không ai thèm để ý đến.
Nghe cái bàn nói ,thì tôi ms thấy quả là cái bàn bây giờ còn 3 chân .Rồi cái bàn bỗng nói tiếp :
– Trước đây tôi cũng giúp ích nhiều cho con người lắm chứ, khi mới sinh ra tôi là một chiếc bàn đẹp, đủ to để cho học sinh ngồi học tập một cách thoải mái. Sau một thời gian cũ kĩ đi, một cậu học sinh nghịch ngợm vẽ lên mặt tôi thế là mặt tôi lúc nào cũng bẩn đến bây giờ. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ được cứu chữa và sẽ lại được sử dụng như bình thường nhưng ai ngờ họ vất tôi lăn lóc như thế này đây”.
Rồi bỗng 1 cái ghế khác ns lên tiếng :
– Con người là thế đấy, tôi chẳng dám nói là tất cả thế nhưng khi họ có đồ mới rồi thì họ bỏ luôn đồ cũ, thậm chí những thứ đồ ấy là những đồ vật chứa nhiều kỉ niệm của họ. Thôi thì là đồ vật thì đành vậy chứ biết làm sao”.
Nghe đến đây ,tôi thấy tội cho những cài bàn ,cái ghế .Và bỗng nhưng đang mơ thì mẹ tôi kêu tôi dậy .