Hãy viết 1 bài văn biểu cảm của em về 1 loài cây nào đó mà em yêu thích
giúp mình nhanh nhé! Cảm ơn mn
0 bình luận về “Hãy viết 1 bài văn biểu cảm của em về 1 loài cây nào đó mà em yêu thích
giúp mình nhanh nhé! Cảm ơn mn”
Hằng năm cứ đến mùa hạ là sân trường em đỏ rực một màu. Loài cây này là loài cây tạo bóng mát cho ngôi trường em. Nói đến loại cây bóng mát thì khá nhiều ,nhưng loài cây mà em đang nói là cây phượng vĩ .Còn lý do mà em yêu nó là do nó đã gắn bó với em cũng khá là lâu rồi. Nó là loài cây mà em yêu quý nhất trong sân trường .
Từ xa Nhìn lại phượng vĩ như một chiếc ô khổng lồ che nắng, che mưa ,cho mỗi học sinh .Lại gần cây phượng to lớn như người khổng lồ làm em cảm thấy ấm áp. Thân cây to cả hai người ôm cũng không vừa . Gốc cây vực Chắc dưới lòng đất trông thật mạnh mẽ. có những rễ cây nổi lên mặt đất em nhìn như những chú lươn be bé. lên cao dần cây phân ra thành nhiều cành khác nhau ,cành Phượng to, khỏe. Thân cây khoác lên mình một chiếc áo màu nâu sẫm ,sần sùi và khô cằn .lá cây có hình thon và dài, gân lá nổi Rõ ràng từng nét em cứ tưởng tượng chiếc lá là một bản đồ dẫn chúng ta đến nơi tìm được kho báu quý giá .hoa phượng thường hay Nở Về mùa hè làm cho sân trường em ấm áp và rực rỡ hơn.rất tiếc rằng ,hoa phượng nở vào mùa hè nhưng chúng em lại ít được chứng kiến sự tuyệt đẹp này ,vì đây là kỳ nghỉ hè. lúc đó ,phượng vĩ ở một mình trong sân trường mà hôm có dáng vẻ học sinh nào đi qua và trò chuyện với cây phượng chắc hẳn Cây Phượng sẽ buồn lắm .không những cây phượng buồn mà cả các học sinh cũng thế em biết rằng đến kỳ nghỉ hè thì mọi học sinh đều thích thú nhưng có nó cũng có cái buồn vì học sinh phải chia tay cây phượng trong 3 tháng tới. sau mùa hè đến mùa thu hoa phượng bắt đầu rụng đi thì lúc đó học sinh cũng đã đi học được một thời gian ngắn rồi. mùa thu rồi đến mùa đông ,cây phượng khô cằn đã rụng hết lá nhưng vẫn là một cây phượng vững chắc, khỏe mạnh. Song mùa đông mùa xuân ,cây phượng bắt đầu ra lá lại. sau khi nghỉ Tết ,quay lại trường em cảm thấy ấm áp hơn nhờ cây phượng. hết mùa xuân lại bắt đầu mùa hoa phượng nở hay còn gọi là hoa học trò trường em lại ấm áp và rực rỡ. đối với em cây phượng rất tuyệt vời và cả các bạn học sinh cũng vậy ,vì Phượng đối với em và các bạn học sinh đều có những kỷ niệm đặc biệt. Phượng gắn bó với em từ khi em bước chân vào trường cho tới giờ thì cũng khá lâu rồi cả khi em vui cây phượng ở bên em vui đùa .Còn khi em buồn thì cây phượng cũng an ủi động viên em.
Đối với đối với em cây phượng là tuyệt vời trên hết các cây khác, vì em và cây đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn có nhau và cả các bạn học sinh cũng vậy. em hứa em sẽ chăm sóc cây thật tốt để cây thêm khỏe mạnh và đẹp hơn bây giờ.
Những kỷ niệm tuổi thơ luôn là những gì bình dị, gần gũi và thân thuộc nhất, là những lần trò chuyện, tâm sự hay vui đùa cùng bao bạn bè bên gốc phượng dưới mái trường thân thương, . . . Mà giờ đây, khi nghĩ về những khoảnh khắc ấy là trong lòng tôi lại ngập tràn bao cảm xúc, bởi lẽ, cây phượng giống như người bạn của thời học sinh, sự tượng trưng cho những khoảnh khắc ngây ngô, hồn nhiên, trong trắng, . . . Cũng chính vì thế mà cây phượng trở thành loài cây mà tôi yêu quý nhất, cũng chỉ vì những kỷ niệm đẹp đẽ trong thanh xuân của tôi chỉ còn là kỷ niệm, được lưu trữ bên cây phượng ấy, dưới mái trường ấy . . . !
Phượng là một loài cây thân gỗ được trồng để lấy bóng mát nên tán cây khá rộng, gồm nhiều cành to khiến nó có thể bao phủ cả một góc sân lớn. Lá phượng nhỏ li ti, đan xen vào nhau như vẻ e thẹn, ngại ngùng của thiếu nữ tuổi mới lớn. Nhắc đến cây phượng, tôi càng thêm yêu và nhớ những chùm hoa phượng nở đỏ rực một góc sân trường. Hoa mọc từng chùm, bắt mắt tới nỗi cho dù có được ngắm nó cả một mùa hè dài dằng dặc tôi cũng không hề thấy chán. Ngước nhìn những chùm phượng đỏ rực như những đốm lửa rực cháy, lòng tôi càng thêm yên bình và trân trọng những khoảnh khắc hiện tại. Hoa phượng với những nụ nhỏ xinh, khi rụng xuống còn được các cô cậu học trò lấy làm dấu vở. Sau một cơn gió, phượng rụng xuống nhuộm đỏ cả sân trường, cái khoảnh khắc ấy trong tôi như lóe lên một thứ cảm giác bâng khuâng, xao xuyến, hay cả nuối tiếc đến lạ lùng. Ôi! Đẹp làm sao cái khoảnh khắc được cùng bạn bè vui đùa dưới gốc phương, tạo lên những giây phút quý giá thời thanh xuân. Cây phượng cũng giống như biểu tượng của thời học sinh ngây ngô, hồn nhiên, trong trắng.
Thân cây sần sùi, to tới nỗi mấy vòng tay ôm không xuể. Rễ cây ngoằn ngoèo, nhô lên mặt đất như những con rắn khổng lồ, đó cũng chính là nơi mà đám học sinh hay ngồi hóng mát sau mỗi giờ học căng thẳng. Những tán cây ngày một nhiều, những cành non đang đua nhau đón lấy sự sống ở đời. Chắc hẳn rằng, nếu tuổi thơ của mỗi người không có cây phượng thì có lẽ tahnh xuân của học đã không đẹp đến thế!
Mùa tựu trường qua đi, thời gian thấm thoát, thoi đưa, chẳng mấy chốc mà những kỳ thi cứ lần lượt đến rồi lại đi. Từng khoảnh khắc ấy phượng như chứng kiến và mang theo những sự đổi thay rõ rệt. Từ những tác lá xanh ngả vàng đầu thu đến rơi rụng vào cuối thu và lập xuân lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc, xanh mơn mởn. Thế rồi, xuân qua hạ tới thì giữa những chùm lá xanh ấy bắt đầu hé nở những nụ tươi thắm. Cây phượng như đánh dấu sự khởi đầu và kết thúc một năm học. Cũng có lẽ, do các bạn nhỏ mới chỉ ở cái độ tuổi 12, học sinh lớp 7, lớp 6 hay cả là cấp 1 nên những cảm xúc dành cho mùa hè chỉ là bắt đầu một kỳ nghỉ và được gặp lại bạn bè trong một năm học mới. Tuy nhiên, với những anh chị lớp 9, hay kể cả những anh chị lớp 12 thì cây phượng đánh dấu một ý nghĩa rất đặc biệt. Và ngay cả bản thân tôi, đang ở cái độ tuổi 17. 17 tuổi, nhiều dự định và hoài bão…. Tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn……Phượng nở là cả một mùa hè tới, mà mùa hè . . . mùa thi, mùa chia ly. Chỉ nay thôi khi kỳ thi kết thúc, đón chờ tôi hay bao học sinh khác là kỳ thi lớn hơn, và cũng đã tới lúc rời khỏi mái trường đã gắn bó 3 năm trời để đến với một mái trường mới. Nơi mà không biết rồi mỗi thành viên sẽ đi đâu về đâu, có còn những ai học chung trường, chung lớp nữa không . . . hay . . . mỗi người một phương ? Từ những cảm xúc bồi hồi ngày chia tay ấy thì cây phượng được chứng kiến sự lưu luyến không rời, đôi tay nắm lấy bàn tay để chia tay nhau, chứng kiến những cô cậu học trò viết vội những dòng lưu bút và ép vào cuốn sách những chiếc lá, cánh hoa phượng để lưu lại những kỷ niệm.
Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng : ” Những năm tháng trung học… Liệu có phải không thể bày tỏ tình cảm của mình là hèn nhát hay không? Mình nghĩ, đó có lẽ không phải hèn nhát, chỉ là năm mười bảy đó chúng mình đều chưa có gì dám chắc cho tấm lòng của đối phương. Càng không phải sợ thất bại mà không dám nói, đơn thuần chính là sợ mất đi một tình bạn thuần khiết mà sau này không thể có lại.” Nuối tiếc những tình bạn đẹp đẽ, tiếc cả những người từng thích mình hay kể cả mình thích, cũng chỉ là những tình cảm thời học trò, không thể cùng mình tới suốt đời, . . . mà sao, sâu đậm tới thế! 17 tuổi đọc những dòng này thấy đầy những vất vả lo lắng. Sắp 18 tuổi, vượt qua cái tuổi 17 ấy rồi, thấy mọi thứ cũng chỉ nhẹ nhàng thôi, vì thực ra nó qua nhanh lắm. Khi mình đang mải than vãn về kì thi đại học khốn khổ ra sao thì nó cũng đang từ từ trôi qua lúc nào không biết. Đã từng muốn thoát khỏi cái tuổi 17 thật nhanh, nhưng khi 18 tuổi rồi, lại mong muốn được quay về nhưng năm tháng cấp 3 quý giá ấy hơn bao giờ hết. “Thời gian ba năm thật sự rất ngắn”, câu nói này là thật đấy.Lần đầu tiên tôi cảm thấy những điều mất mát vô hình cũng là khi tôi 17 tuổi. Tuổi 17 có quá nhiều biến động! Tuổi 17 cũng là mốc thời gian đánh dấu tôi trưởng thành, nhưng tôi lại không muốn nhanh như vậy…… Nhanh như vậy để làm gì chứ, để rồi tất chỉ còn là kỉ niệm. Tuổi 17 là khi có những người dạy cho tôi biết cuộc sống thật sự đau đớn như thế nào, cũng là khi tôi biết được tình bạn ấm áp đến thế nào.
Với mỗi người sẽ có một loài cây mà mình yêu quý, có những kỷ niệm vui buồn và loài cây đó sẽ trở thành người bạn luôn lắng nghe những lời tâm sự từ chúng ta. Vì vậy, hãy chăm sóc và trân trọng loài cây ấy! Cây phượng giống như người bạn âm thầm, lặng lẽ dõi theo tôi suốt năm tháng học trò. Tôi rất yêu quý, dành nhiều tình cảm cho người bạn ấy và mong muốn nó sẽ ở mãi tại nơi đó, chứng kiến bao thế hệ học sinh lớn lên, trưởng thành và cập bến tới thành công.
#lề : mình năm nay mới lớp 7 thôi, nhưng mà muốn hay nên viết như lớp 12, nếu bạn không thích thì có thể sửa lại một chút và bỏ chỗ mình tô đậm cũng được ạ. __Xin_hết___( xin bạn gì đó cute ctlhn ạ, vì tớ đã rất mỏi tay -(( )
Hằng năm cứ đến mùa hạ là sân trường em đỏ rực một màu. Loài cây này là loài cây tạo bóng mát cho ngôi trường em. Nói đến loại cây bóng mát thì khá nhiều ,nhưng loài cây mà em đang nói là cây phượng vĩ .Còn lý do mà em yêu nó là do nó đã gắn bó với em cũng khá là lâu rồi. Nó là loài cây mà em yêu quý nhất trong sân trường .
Từ xa Nhìn lại phượng vĩ như một chiếc ô khổng lồ che nắng, che mưa ,cho mỗi học sinh .Lại gần cây phượng to lớn như người khổng lồ làm em cảm thấy ấm áp. Thân cây to cả hai người ôm cũng không vừa . Gốc cây vực Chắc dưới lòng đất trông thật mạnh mẽ. có những rễ cây nổi lên mặt đất em nhìn như những chú lươn be bé. lên cao dần cây phân ra thành nhiều cành khác nhau ,cành Phượng to, khỏe. Thân cây khoác lên mình một chiếc áo màu nâu sẫm ,sần sùi và khô cằn .lá cây có hình thon và dài, gân lá nổi Rõ ràng từng nét em cứ tưởng tượng chiếc lá là một bản đồ dẫn chúng ta đến nơi tìm được kho báu quý giá .hoa phượng thường hay Nở Về mùa hè làm cho sân trường em ấm áp và rực rỡ hơn.rất tiếc rằng ,hoa phượng nở vào mùa hè nhưng chúng em lại ít được chứng kiến sự tuyệt đẹp này ,vì đây là kỳ nghỉ hè. lúc đó ,phượng vĩ ở một mình trong sân trường mà hôm có dáng vẻ học sinh nào đi qua và trò chuyện với cây phượng chắc hẳn Cây Phượng sẽ buồn lắm .không những cây phượng buồn mà cả các học sinh cũng thế em biết rằng đến kỳ nghỉ hè thì mọi học sinh đều thích thú nhưng có nó cũng có cái buồn vì học sinh phải chia tay cây phượng trong 3 tháng tới. sau mùa hè đến mùa thu hoa phượng bắt đầu rụng đi thì lúc đó học sinh cũng đã đi học được một thời gian ngắn rồi. mùa thu rồi đến mùa đông ,cây phượng khô cằn đã rụng hết lá nhưng vẫn là một cây phượng vững chắc, khỏe mạnh. Song mùa đông mùa xuân ,cây phượng bắt đầu ra lá lại. sau khi nghỉ Tết ,quay lại trường em cảm thấy ấm áp hơn nhờ cây phượng. hết mùa xuân lại bắt đầu mùa hoa phượng nở hay còn gọi là hoa học trò trường em lại ấm áp và rực rỡ. đối với em cây phượng rất tuyệt vời và cả các bạn học sinh cũng vậy ,vì Phượng đối với em và các bạn học sinh đều có những kỷ niệm đặc biệt. Phượng gắn bó với em từ khi em bước chân vào trường cho tới giờ thì cũng khá lâu rồi cả khi em vui cây phượng ở bên em vui đùa .Còn khi em buồn thì cây phượng cũng an ủi động viên em.
Đối với đối với em cây phượng là tuyệt vời trên hết các cây khác, vì em và cây đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn có nhau và cả các bạn học sinh cũng vậy. em hứa em sẽ chăm sóc cây thật tốt để cây thêm khỏe mạnh và đẹp hơn bây giờ.
Những kỷ niệm tuổi thơ luôn là những gì bình dị, gần gũi và thân thuộc nhất, là những lần trò chuyện, tâm sự hay vui đùa cùng bao bạn bè bên gốc phượng dưới mái trường thân thương, . . . Mà giờ đây, khi nghĩ về những khoảnh khắc ấy là trong lòng tôi lại ngập tràn bao cảm xúc, bởi lẽ, cây phượng giống như người bạn của thời học sinh, sự tượng trưng cho những khoảnh khắc ngây ngô, hồn nhiên, trong trắng, . . . Cũng chính vì thế mà cây phượng trở thành loài cây mà tôi yêu quý nhất, cũng chỉ vì những kỷ niệm đẹp đẽ trong thanh xuân của tôi chỉ còn là kỷ niệm, được lưu trữ bên cây phượng ấy, dưới mái trường ấy . . . !
Phượng là một loài cây thân gỗ được trồng để lấy bóng mát nên tán cây khá rộng, gồm nhiều cành to khiến nó có thể bao phủ cả một góc sân lớn. Lá phượng nhỏ li ti, đan xen vào nhau như vẻ e thẹn, ngại ngùng của thiếu nữ tuổi mới lớn. Nhắc đến cây phượng, tôi càng thêm yêu và nhớ những chùm hoa phượng nở đỏ rực một góc sân trường. Hoa mọc từng chùm, bắt mắt tới nỗi cho dù có được ngắm nó cả một mùa hè dài dằng dặc tôi cũng không hề thấy chán. Ngước nhìn những chùm phượng đỏ rực như những đốm lửa rực cháy, lòng tôi càng thêm yên bình và trân trọng những khoảnh khắc hiện tại. Hoa phượng với những nụ nhỏ xinh, khi rụng xuống còn được các cô cậu học trò lấy làm dấu vở. Sau một cơn gió, phượng rụng xuống nhuộm đỏ cả sân trường, cái khoảnh khắc ấy trong tôi như lóe lên một thứ cảm giác bâng khuâng, xao xuyến, hay cả nuối tiếc đến lạ lùng. Ôi! Đẹp làm sao cái khoảnh khắc được cùng bạn bè vui đùa dưới gốc phương, tạo lên những giây phút quý giá thời thanh xuân. Cây phượng cũng giống như biểu tượng của thời học sinh ngây ngô, hồn nhiên, trong trắng.
Thân cây sần sùi, to tới nỗi mấy vòng tay ôm không xuể. Rễ cây ngoằn ngoèo, nhô lên mặt đất như những con rắn khổng lồ, đó cũng chính là nơi mà đám học sinh hay ngồi hóng mát sau mỗi giờ học căng thẳng. Những tán cây ngày một nhiều, những cành non đang đua nhau đón lấy sự sống ở đời. Chắc hẳn rằng, nếu tuổi thơ của mỗi người không có cây phượng thì có lẽ tahnh xuân của học đã không đẹp đến thế!
Mùa tựu trường qua đi, thời gian thấm thoát, thoi đưa, chẳng mấy chốc mà những kỳ thi cứ lần lượt đến rồi lại đi. Từng khoảnh khắc ấy phượng như chứng kiến và mang theo những sự đổi thay rõ rệt. Từ những tác lá xanh ngả vàng đầu thu đến rơi rụng vào cuối thu và lập xuân lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc, xanh mơn mởn. Thế rồi, xuân qua hạ tới thì giữa những chùm lá xanh ấy bắt đầu hé nở những nụ tươi thắm. Cây phượng như đánh dấu sự khởi đầu và kết thúc một năm học. Cũng có lẽ, do các bạn nhỏ mới chỉ ở cái độ tuổi 12, học sinh lớp 7, lớp 6 hay cả là cấp 1 nên những cảm xúc dành cho mùa hè chỉ là bắt đầu một kỳ nghỉ và được gặp lại bạn bè trong một năm học mới. Tuy nhiên, với những anh chị lớp 9, hay kể cả những anh chị lớp 12 thì cây phượng đánh dấu một ý nghĩa rất đặc biệt. Và ngay cả bản thân tôi, đang ở cái độ tuổi 17. 17 tuổi, nhiều dự định và hoài bão…. Tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn……Phượng nở là cả một mùa hè tới, mà mùa hè . . . mùa thi, mùa chia ly. Chỉ nay thôi khi kỳ thi kết thúc, đón chờ tôi hay bao học sinh khác là kỳ thi lớn hơn, và cũng đã tới lúc rời khỏi mái trường đã gắn bó 3 năm trời để đến với một mái trường mới. Nơi mà không biết rồi mỗi thành viên sẽ đi đâu về đâu, có còn những ai học chung trường, chung lớp nữa không . . . hay . . . mỗi người một phương ? Từ những cảm xúc bồi hồi ngày chia tay ấy thì cây phượng được chứng kiến sự lưu luyến không rời, đôi tay nắm lấy bàn tay để chia tay nhau, chứng kiến những cô cậu học trò viết vội những dòng lưu bút và ép vào cuốn sách những chiếc lá, cánh hoa phượng để lưu lại những kỷ niệm.
Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng : ” Những năm tháng trung học… Liệu có phải không thể bày tỏ tình cảm của mình là hèn nhát hay không? Mình nghĩ, đó có lẽ không phải hèn nhát, chỉ là năm mười bảy đó chúng mình đều chưa có gì dám chắc cho tấm lòng của đối phương. Càng không phải sợ thất bại mà không dám nói, đơn thuần chính là sợ mất đi một tình bạn thuần khiết mà sau này không thể có lại.” Nuối tiếc những tình bạn đẹp đẽ, tiếc cả những người từng thích mình hay kể cả mình thích, cũng chỉ là những tình cảm thời học trò, không thể cùng mình tới suốt đời, . . . mà sao, sâu đậm tới thế! 17 tuổi đọc những dòng này thấy đầy những vất vả lo lắng. Sắp 18 tuổi, vượt qua cái tuổi 17 ấy rồi, thấy mọi thứ cũng chỉ nhẹ nhàng thôi, vì thực ra nó qua nhanh lắm. Khi mình đang mải than vãn về kì thi đại học khốn khổ ra sao thì nó cũng đang từ từ trôi qua lúc nào không biết. Đã từng muốn thoát khỏi cái tuổi 17 thật nhanh, nhưng khi 18 tuổi rồi, lại mong muốn được quay về nhưng năm tháng cấp 3 quý giá ấy hơn bao giờ hết. “Thời gian ba năm thật sự rất ngắn”, câu nói này là thật đấy.Lần đầu tiên tôi cảm thấy những điều mất mát vô hình cũng là khi tôi 17 tuổi. Tuổi 17 có quá nhiều biến động! Tuổi 17 cũng là mốc thời gian đánh dấu tôi trưởng thành, nhưng tôi lại không muốn nhanh như vậy…… Nhanh như vậy để làm gì chứ, để rồi tất chỉ còn là kỉ niệm. Tuổi 17 là khi có những người dạy cho tôi biết cuộc sống thật sự đau đớn như thế nào, cũng là khi tôi biết được tình bạn ấm áp đến thế nào.
Với mỗi người sẽ có một loài cây mà mình yêu quý, có những kỷ niệm vui buồn và loài cây đó sẽ trở thành người bạn luôn lắng nghe những lời tâm sự từ chúng ta. Vì vậy, hãy chăm sóc và trân trọng loài cây ấy! Cây phượng giống như người bạn âm thầm, lặng lẽ dõi theo tôi suốt năm tháng học trò. Tôi rất yêu quý, dành nhiều tình cảm cho người bạn ấy và mong muốn nó sẽ ở mãi tại nơi đó, chứng kiến bao thế hệ học sinh lớn lên, trưởng thành và cập bến tới thành công.
#lề : mình năm nay mới lớp 7 thôi, nhưng mà muốn hay nên viết như lớp 12, nếu bạn không thích thì có thể sửa lại một chút và bỏ chỗ mình tô đậm cũng được ạ. __Xin_hết___( xin bạn gì đó cute ctlhn ạ, vì tớ đã rất mỏi tay -(( )