Hãy viết 1 bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

Hãy viết 1 bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

0 bình luận về “Hãy viết 1 bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích”

  1.         Vốn là một gia đình với những thành viên đều có tình yêu thương động vật, bố mẹ tôi đã tặng tôi một chú chó nhỏ trắng. Chú chó với gia đình tôi như một thành viên thứ năm, bóng dáng luôn vui mừng với chiếc đuôi nghoe nguẩy của chú chó đã trở thành nét yêu thương của căn nhà ấm cúng. Có một kỉ niệm mà tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ, đó là kỉ niệm cũng như ngày mà Bông mãi rời xa tôi.

           Tôi nhớ lắm cái ngày đầu tiên Bông trở thành “thành viên” của gia đình tôi. Bông là món quà bố hứa tặng cho tôi vì tôi đạt kết quả tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau tuần dài đi công tác xa nhà. Lúc đón bố tôi mong ngóng và chờ đợi lắm, vì đã một tuần bố không cạnh tôi. Bố xuống xe và cầm một chiếc lồng nhỏ có chú chó trắng đáng yêu, nói rằng đây là phần thưởng bố dành cho tôi. Tôi thích lắm. Chú chó trắng mới đẹp làm sao! Kể từ ngày đó, chú chó trở thành người bạn mới của tôi. 

          Chú chó không nặng lắm. Chú khoác trên mình bộ lông trắng dày,và xù lên trông như một cục bông di động. Bởi vậy tôi liền đặt tên cho chú là Bông. Tôi thích mỗi lần ôm Bông vào lòng mỗi lúc buồn, vì cảm giác thật ấm áp và như được an ủi vậy. Hai mắt Bông tròn xoe lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước. Cái mũi chú lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Hai cái tai dài lủng lẳng lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bốn chân dài với những móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Bông tự vệ khi gặp kẻ thù. 

          Bông nhanh nhẹn và thông minh lắm. Mỗi lần tôi đi học về đều thấy Bông đứng đợi ở trước cổng vẫy vẫy đuôi chào tôi. Những lúc tôi ngồi học bài, Bông thường nhẹ nhàng đến bên tôi, dụi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu, như đòi tôi nựng. Những lúc ấy, tôi bèn bế Bông lên, vuốt vuốt Bông và ôm Bông vào lòng. 

          Bông thân với tôi lắm. Những lúc rảnh rỗi tôi thường dẫn Bông đi chơi. Từ lúc nào chẳng biết tôi coi Bông như một người bạn thân của mình. Nhưng ngày hôm ấy, một ngày quá đau đớn xảy ra với tôi, ngày mà Bông rời xa tôi mãi mãi. Hôm ấy, tôi dắt Bông đi chơi xa hơn mọi lần. Trong lần mải chạy theo những trò chơi cùng đám bạn mà để Bông đứng một mình. Bông buồn quá muốn băng qua đường chơi. Tôi bỗng nghe tiếng “kít” rất lớn . Đến lúc quay ra thì đã muộn. Bông nằm trên nền đất lạnh không cử động. Tôi hốt hảng chạy đến ôm lấy Bông. Tôi đã khóc và nói xin lỗi mãi. Tôi thật vô dụng, Bông đã rời xa tôi mãi mãi

            Tôi vẫn chưa nguôi buồn khi Bông rời xa tôi mãi mãi. Tôi sẽ mãi nhớ tới Bông, mãi nợ Bông một lời xin lỗi, lời xin lỗi không bao giờ được hồi đáp. 

    #chucbanhoctotnhe:333

    Bình luận
  2. BẠN CÓ THỂ THAM KHẢO :

    Xin hay nhất ạ!

    Bài Làm:

    Mỗi đứa trẻ khi trưởng thành không chỉ có những người bạn thân thiết mà còn có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Có những loài vật, nhỏ bé bình thường như vậy. Nhưng đồng hành bên cạnh lâu dần sẽ trở thành một phần cuộc sống. Nhắc lại con vật nuôi, kỉ niệm với Lu – chú cún tôi yêu thích chợt ùa về.

    Tôi nhớ khi về nhà tôi, Lu là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Lu lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Lu lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.

    Ban ngày, Lu nằm trong sân mát hay tìm một chỗ êm êm nằm, mõm gác lên hai chân trước, đôi mắt lim dim. Lúc đó nó chẳng ngủ đâu, mà là đang trông nhà đấy. Một tiếng động nhẹ hay một bóng người thoáng qua, là nó ngóc đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ nhưng tiếng sủa của Lu vang xa hình như nhà nào cũng nghe, đôi khi còn mắng yêu nó ồn ào. Khi có người lạ bước vào nhà thì nó sủa hoài, sau đó thì nằm im nhìn người lạ đó, xem chừng có ý đồ gì xấu xa không. Lu hung hăng lắm nên khó ai dám vuốt đầu nó.

    Từ khi nuôi Lu, tôi thấy mình học được thêm nhiều thứ. Có lẽ thứ lớn nhất tôi học được từ khi nuôi Lu là chăm sóc cho những vật nhỏ hơn mình. Tôi biết cho Lu ăn, biết dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở cho Lu và chơi với Lu nữa. Lu không chỉ đơn thuần là con vật nuôi mà nó giống như một đứa em trong nhà tôi rồi. Vì ai trong nhà tôi cũng đều yêu quý nó cả.

    Vào một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Lu vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Lu sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nhẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Lu cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Lu từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Lu và đưa chú vào nhà.

    Cả nhà vốn dĩ đã yêu quý Lu, nay lại càng yêu quý và chăm sóc nó chu đáo hơn nữa, vì chính nó đã giúp gia đình tôi bắt kẻ trộm bất chấp nguy hiểm. Có lẽ với nhiều người Lu chỉ là vật nuôi, có thể đánh, có thể mắng, có thể bỏ đói, nhưng đối với tôi, Lu là một người bạn, là ân nhân và là một thành viên trong gia đình. Tôi sẽ luôn yêu quý và chăm sóc nó, để nó có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút.

    Bình luận

Viết một bình luận