Hãy viết 1 bài văn nói lên cảm nghĩ của mình về mái trường thân yêu

Hãy viết 1 bài văn nói lên cảm nghĩ của mình về mái trường thân yêu

0 bình luận về “Hãy viết 1 bài văn nói lên cảm nghĩ của mình về mái trường thân yêu”

  1. Mỗi khi nghe câu hát “làng em cây rì rào, chim hót…” tôi lại hình dung về một vùng đất thôn quê với những đứa trẻ hồn nhiên. Để lại trong tôi đầy ắp những kỷ niệm thời cắp sách đến trường.

    Đã hơn ba mươi năm kể từ khi tôi bắt đầu đi học. Trường tôi là một ngôi nhà nhỏ, nằm cuối con hẻm nhỏ. Tôi nghe bố mẹ tôi hồi đó gọi trường là “Trường Sư phạm Huế”. Nó không khác gì một ngôi nhà. Nó bốn bức tường thấp, lợp bằng tôn, chỉ khác là nhiều bàn ghế và trẻ con lớn nhỏ. Đó là nơi tôi học a, b, c trước khi vào lớp Một. Tôi nhớ mãi cái cảm giác chờ đợi cô giáo Huế nói tiếng Huế, dạy bằng tiếng Huế mà tôi chưa từng nghe, chưa từng gặp ai từ Huế vào đó, vì người dạy tôi học là một cô giáo khác. Hình như cô giáo Huệ làm hiệu trưởng.

    Vài tháng sau, bố mẹ tôi thay đổi công việc. Tôi phải nghỉ học ở trường “Sư phạm Huế” rồi vào học lớp Một ở một trường công lập. Từ trường cô giáo Huế đến trường tiểu học Sài Gòn lúc bấy giờ, tôi như bay vào vùng trời bao la. Hàng ngày, em đi bộ rất sớm đến trường vì em rất vui khi thấy cánh cổng rộng thênh thang màu vàng sẫm. Cổng trường nhộn nhịp với nhiều cửa hàng bán đồ dùng học tập với những chiếc thước đủ màu, tôi chỉ mua được một chiếc. Nhưng khi tôi nhìn cô học sinh mang đồ dùng học tập ra khỏi đống thước nhựa màu hồng, xanh lam, cam, xanh lam và vàng, tôi quan sát bàn tay của cô ấy một cách thích thú và giả vờ. như được lựa chọn cẩn thận. Tôi cố tình kéo dài thời gian đó, vì tôi thực sự muốn tất cả những kẻ thống trị. Hai inch tôi thích, ba inch cũng đẹp. Màu nào cũng được. Chao ôi! Lựa chọn suy nghĩ, cuối cùng chọn một thước hai chân nào đó. Đồng tiền tôi đưa cho cô bán hàng không phải để mua một chiếc thước trong tay mà để tôi được vuốt ve, xem xét và lựa chọn trong tay một đống thước đủ màu sắc và kích cỡ.

    Chỉ vài tháng sau khi tôi học Trường Tiểu học Bàn Cờ, bố mẹ tôi chuyển về quê. Tôi rời ngôi trường đó không một lời than thở, nhưng trong tâm trí tôi, đó là khoảng trời đẹp nhất. Sau này, khi đến các trường tiểu học dân lập, tôi lại nhớ đến trường Bàn Cờ với hình ảnh mái trường rộng lớn che đầu học sinh. Giờ chơi không vướng nắng mưa như bàn tay ma thuật của A Bà. Tiên và Phật che chở cho các học trò nhỏ tuổi. Trong khi đó, chúng tôi cũng được xếp hàng uống sữa hàng giờ để chơi. Lớp học luôn thoáng mát, rộng rãi và lời giảng của cô rất rõ ràng, đĩnh đạc. Sau này, nhớ về ngôi trường ấy, tôi lại nhớ đến những món quà giản dị ngày nào mẹ mua. Sau này, tôi hiếm khi thấy nó ở bất cứ nơi nào khác.

    Sau này, ngang qua những ngôi trường xưa, những con phố cũ, lòng tôi luôn khắc khoải muốn tìm lại thầy cũ. Cảnh xưa đổi thay, thầy xưa không còn ai, lòng tôi rưng rưng: “Thầy ơi, tóc con nay đã bạc? Tuổi già rồi, đời thầy thế nào?”

    Một buổi chiều mưa, tôi nán lại mái hiên của sạp báo ven đường, nơi tôi thoáng thấy người hiệu trưởng già.

    Đang băn khoăn tự hỏi thì hay tin thầy hiệu trưởng hiện sống trong biệt thự MT, cùng đàn con thơ. Một nửa gánh nặng cho trái tim, một nửa gánh nặng cho trái tim. Đó là câu hỏi: “Bao giờ tìm thăm được thầy? Có kịp không trước khi thầy nhắm mắt xuôi tay?”.

    Bình luận

Viết một bình luận